Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Phiếm 6 - Hà Nội

Với tôi, HN chẳng là gì cả, 1 đô thị đầy bụi bẩn, tắc đường, ngập lụt, trộm cắp vặt.

Nhưng tôi hiểu, với nhiều người, HN là 1 tình yêu.

Tôi không yêu HN, tôi yêu tình yêu của họ.

( Viết khi nghe "Em ơi Hà nội phố" ).
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Phiếm 5 - Áp lực

1 bài, ngồi 3 ngày không làm được.

Cũng bài đấy thay số đi, trong 5 phút cuối kì thi mình làm được.

Chuyện này chẳng phải chuyện lạ với mình. Từ hồi cấp 2 đã thế rồi.

Mình là cái loại người người ta phải dí súng vào đầu mới làm nên hồn T_T.
Đọc tiếp !

Phiếm 4 - Cháo hành

Tự nhiên thèm cháo hành.

Phải tội chả có bé nào làm Thị Nở cho anh , nên Chí Phèo anh đành kiêm 2 vai, vừa nấu vừa ăn.

Gọi là cháo hành mà không có hành khô, lá hành thì phất phơ vài lá. Không có lá chanh, phải lấy vỏ quít thay =)).

Ôi, vừa ăn vừa thèm Thị Nở :)).
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Phiếm 3 - bật bông

Trời mưa to.

Nghĩ đến ngày mai.

Tặc lưỡi phát.

Mai là mai, giờ liên quan dek gì.

Thảnh thơi cầm lon bia lên .

Lấy đàn ra bật bông .

Cao giọng anh hát.

"Trời mưa bong bóng phật phùng

Em đi lấy chồng, anh biết nhớ thương ai".

Là lá la.
Đọc tiếp !

Phiếm 2 - 1 ngày

Giữa tháng 11. Trời lạnh.

6h trời tối đen như chó thui.

Thi Toán. 5 bài. Làm 4 bài, 1 bài lười chưa đọc lý thuyết. Chẹp, nộp bài sớm, Về.

Trên đường đi ngêu ngao hát.

Hát linh tinh, từ Thuỷ triều đỏ, sang Anh Khoa, đá xoáy sang cả XRock.

Lạng lách mãi cuối cùng cũng đâm vào "Bông hồng thuỷ tinh".

"để sỏi đá quen bước chân anh từng đêm trên phố khuya".

Đek hát được nữa.
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Arsenal, Yêu và Trung thành với Tình Yêu.

Khi ta nói lời yêu, ta phải biết chấp nhận cả những nỗi đau mà tình yêu đem lại.

Khi tôi nói tôi yêu Arsenal, khi tôi nói tôi là 1 Gooners, có nghĩa là tôi không chỉ sung sướng với những chiến thắng của họ, tôi còn chấp nhận cả những thất bại, những nỗi đau.

Những khán đài bỏ về khi trận đấu chưa kết thúc, những người tắt tivi khi mà trọng tài chưa nổi còi. Họ không yêu Arsenal. Họ chỉ ham mê những chiến thắng, nhưng họ không sẵn sàng đứng cạnh các cầu thủ trong thất bại. Đó là thứ tình yêu chỉ biết nhận, chỉ biết đòi hỏi. Thứ tình yêu đó sẽ chóng tàn, sẽ dễ tan vỡ như cái cách họ quay lưng lại mặc tình yêu đứng trong cơn mưa tháng 11 lạnh giá của London.

Tôi 3 năm trước, tôi của cái thời bồng bột, không bao giờ chấp nhận thất bại.Nhưng những thất bại, những khoảng thời gian cô đơn vô tận sau mỗi lần vấp ngã, những suy nghĩ phủ nhận tất cả, đã dạy tôi rằng, điều quan trọng nhất để chiến thắng là phải biết đứng lên sau thất bại. Nó không phải là 1 bí mật. Nhưng, chỉ khi thực sự trải qua những giây phút đó, tôi mới hiểu.

Vì thế tôi yêu Arsenal. Yêu sự bồng bột và ngây thơ của họ. Yêu cả những thất bại của họ.

Khi bạn yêu thực sự 1 thứ gì đó, bạn không cần phải nhận lại.
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Phiếm 1 - 99%

Hôm nay có đồng chí chê tớ nghe Rock tạp như lợn ăn cám. Nghe đủ các thể loại, mà chẳng phân biệt được loại nào với loại nào : Nu, Death, Doom, Thrash, Heavy, ... Rồi bạn ấy chê tớ nghe Metallica mà không biết Metallica là đại diện cho thể loại Rock nào, bla bla... Tớ thấy đúng hết. Chê kiến thức về Rock của tớ thì tớ chấp nhận, nhưng bảo tớ là nghe Rock theo phong trào là ứ được.

Rocker, hay người nghe Rock, có 1 phần trăm là chất nghệ sĩ, yêu cái đẹp. Còn 99 phần trăm là giống 1 thằng du côn cấp phường xã : hay chửi bới và thích ngược đời.

Tớ tự thấy tớ đúng 99% là du côn thật.
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Có ai đếm thời gian bằng những con số ?

"Có ai đếm mỗi ngày bằng nhịp cô đơn thở
Có ai đếm đường xa bằng bàn chân bước lỡ?"


Tôi đã sai rồi. Đã sai rồi.
Tôi sẵn sàng chờ đợi vì 1 khoảng khắc. Sao tôi lại không tin người khác cũng như thế ?

Có ai đếm thời gian bằng những con số ?
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

"Phật trèo tường", "rau ngót xách tay" và "cà ri hạ thổ"



Hôm qua tinh thần học tập lên cao vút, đang ngồi viết report môn Hoá thì FB rung rinh : “Anh TA sang rồi đấy, có rau ngót xách tay từ Vn, sang nhà anh ăn cơm”. Lúc này thú thực là em giằng xé dữ dội lắm, “học” hay là “ăn”. Học thì mai phải nộp report rồi, còn ăn thì là món mà 2 năm nay đã quên mất vị.

Thỏ thẻ : “anh ơi, em đang học”. “Học cái gì”. “Hoá ạ”. “ối giời, 5 phút là xong”. Chợt nhớ ra là lão này là tiến sĩ môn hoá, thế là cắp sách vở sang nhà lão là nhất cử lưỡng tiện. ( lý do lý trấu để đi chơi ấy mà ^^ ).

Lúc đi, tớ còn cầm theo 1 nồi cà ri tớ vừa nấu. Cà ri tớ nấu có bí đỏ, khoai tây, cà rốt và thịt băm. Bí đỏ và khoai tây thì hầm thật nhừ, còn cà rốt cho vào sau vì cà rốt nhừ sẽ bị chua. Nồi cà ri vàng ruộm, thơm ơi là thơm, Quả xứng đáng là liệt vào hàng “Phật leo tường”. Nhắc đến cái tên “Phật leo tường” là nhắc đến món sườn xào chua ngọt của tớ. Ngon đến mức 1 người tự nhận đã tu thành chính quả như lão Sơn mà phải trèo tường ( đột nhập lúc tớ ko có nhà ) để ăn vụng. Thế mới biết được sức hấp dẫn khủng khiếp của món đó đến mức nào ^^.

“Rau ngót xách tay” là món của bác TA mang sang từ VN. Bác Sơn ở nhà luộc cả 1 con gà chỉ để lấy nước nấu rau ngót. "Rau rửa chỉ hơi vò 1 chút thôi, sau khi rửa xong mới vò kĩ. Đun nước sôi sùng sục rồi cho vào. Đợi cho sôi lên lần nữa thì nhỏ lửa, để trong 5 phút". Phải nói là quá ngon các cậu ạ. Xứng đáng để bác TA đi về VN chỉ để mua 1 rổ rau ngót đó.

Còn thế nào là “cà ri hạ thổ”. Để tớ giải thích nguồn gốc từ “hạ thổ” này cho các bạn. Trong lúc nấu ăn, bác TA than vãn : “em về được 2 tuần mà không kịp ăn được miếng thịt chó nào. Mà dạo này thấy ở nhà toàn thịt chó hạ thổ”. “Chó hạ thổ là thế nào hả anh”. “chó già thịt dai nhanh nhách, giết xong rồi đem vùi vào đất, để thịt nó mềm ra rồi mang lên quay, quét them tí véc ni vào nữa cho nó bóng”. “Ngon không anh”. “Ngon, nhưng mà chỉ ăn đc 1 lần thôi”. Như vậy từ hạ thổ là nguồn gốc từ từ “chó hạ thổ”. Lại nói về bác Sơn. Mấy ngày mưa, bác ấy lười không đi chợ, thế là cho củ cải, cà rốt vào ninh lên thành 1 nồi, nói thực là không dám gọi là cà ri, nâu nâu, bẩn bẩn ^^, Bác ấy thầy nồi cà ri của tớ càm sang thế là ngượng quá, liền trộn luôn vào nồi cà ri của tớ để phi tang chứng cứ. Lúc ăn mới phải gọi là khủng khiếp, may mà mình đã lường trước hậu quả, không động đũa vào cái nồi cà ri, chấp nhận đau thương, hi sinh nồi của mình. Lúc lão Sơn không ăn nổi nữa, định đổ đi thì bác TA đe : “đổ đi là học dốt đấy”. Thế là tớ đặt tên cho cái nồi cà ri của bác ấy là “Cà ri hạ thổ”. Không biết bác Sơn đã ăn hết chưa nhỉ :)).
Đọc tiếp !

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Soi gương

Soi gương, không chỉ để làm đẹp. Còn để đối diện với chính mình.

1. Cuộc sống :

Mình đã cảm thấy những dấu hiệu bất ổn trong cuộc sống của mình. Bất ổn vì nó quá trôi chảy.

Mình bắt đầu tập quản lý quĩ thời gian 1 cách hợp lý hơn bằng các phương pháp xếp lịch. Mình không phải là 1 kẻ có trí nhớ quá tốt, lại càng không phải là 1 kẻ có quá nhiều thời gian. Từ giờ sẽ bắt đầu quản lý thời gian bằng sổ ghi chép. Mình cần phải tạo cho mình thói quen tốt này.

Trước giờ không phải là mình không biết về việc này : mình đã phung phí quá nhiều thời gian vào những việc vô ích. Nhưng để thay đổi nó quả thực là rất khó. Lý do : mình có thể là 1 kẻ lỳ lợm trong gian khó, nhưng lại quá dễ buông thả trong bình lặng. Nói 1 cách khác, tính tự giác của mình chưa cao. Thường mình chỉ thực hiện được việc làm đúng theo lịch trong 1 tuần là nhiều. Sau đó đâu lại vào đấy.

Mình sẽ bắt đầu thay đổi điều này từ những việc nhỏ nhất. Ví dụ như thay quần áo ra phải treo lên mắc thay vì vứt lên giường. Ví dụ như khi nghe chuông báo thức phải dậy ngay lập tức. Tạo ra những thói quen nhỏ, sẽ giúp chúng ta giữ được cân bằng.

Mình sẽ cố gắng tạo ra thói quen mới : sáng dậy sớm hơn 1 tiếng để chuẩn bị sách vở, ăn uống cẩn thận, check lại lịch và đi học trong trạng thái tỉnh táo thay vì việc dậy sát giờ, vệ sinh cá nhân xong là lên trường ngay trong trạng thái ngái ngủ.

Về cuộc sống, mình cần phải quản lý thời gian tốt hơn nữa. Phải nghiêm khắc với bản thân mình hơn nữa.

2. Học tập

Mình bắt đầu thấy những bất ổn trong học tập. Kì 1 thành tích của mình rất tốt, lý do vì hầu hết các môn đều là những kiến thức mình đã biết hoặc sở trường của mình. Nhưng bắt đầu mình thấy mình chểnh mảng trong học tập. Trên lớp không tập trung nghe giảng, bài tập làm qua loa, và kiến thức mới không được ôn luyện thành thục. Điều này sẽ hại mình khi mình bắt đầu vào những môn học nặng tính nghiên cứu và thực tập.

1 cách tổng quát, mình thấy mình đang quá chủ quan với thành tích của mình. Cần phải tỉnh lại ngay lập tức.

1 vấn đề khác. Khả năng tập trung của mình đang cực kì kém. Điều này hoàn toàn khác so với lúc mình học cấp 3. Hiện tại mình khó có khả năng theo hết 2 tiết ( 3 tiếng ) với độ tập trung cao. Mình sẽ phải tìm cách giải quyết điều này.

Về mặt học tập, mình phải quyết đạt được mục tiêu của kì này : lấy toàn bộ điểm A trong tất cả các đơn vị. Phải lý giải tận gốc các vấn đề mới và luyện tập tính tập trung và kiên nhẫn.

3. Tâm lý :

Có sự thay đổi trong tâm lý. Mình phải cố gắng hạn chế tối đa cách nghĩ : "thế nào cũng được". Trước giờ mình nghĩ đó là do mình dễ tính. Nhưng giờ mới thấy đó sẽ là 1 điều có hại cho mình. thứ nhất, mình sẽ mất đi cá tính. Thứ 2, mình sẽ mất đi cảm hứng. Mình phải hiểu rõ ràng : mình thích gì, muốn gì, và có thể làm gì. Không thể mơ hồ về vấn đề này được.

1 điều nữa, là mình đang bị di chứng của thời kì phát báo. Suy nghĩ quá nhiều về tình yêu. Tốt nhất là, hãy để tình đến rồi hãy yêu. Hạn chế suy nghĩ nhiều về điều này. Có lẽ cần phải suy nghĩ thực tế và logic hơn. Với hiện tại của mình, mọi luyến ái sẽ không bao giờ có kết quả. Mình phải nghiêm túc hơn trong tình yêu. Có nhiều lúc mình thấy cô đơn, và mình muốn nói chuyện với 1 ai đó. Nhưng, tình yêu không phải là lời giải cho điều đó.


Thay đổi nào.
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Tháo mặt nạ ra, Pagliaccio...


Tôi không sợ tiếng cười của Canio, vì tiếng cười của anh là của một anh hề, giống tôi. Tôi thấy mình, "vài" khi, cũng giống một thằng hề, dù không biết cách làm mọi người cười. Và khi anh hề khóc thì ai sẽ làm cho anh ấy cười?

Aria: Vesti la giubba (Hãy mặc vào quần áo hóa trang)
Trích màn I vở opera Ý Pagliaccio (Anh hề)
Tác giả: Ruggero Leoncavallo
Thể hiện: Enrico Caruso (tenor)
Nhân vật: Canio, diễn viên và chủ một gánh hát
Bối cảnh: tại lối vào làng Calabria, nước Ý, những năm 1860
***

Tôi thích cười và luôn muốn được cười, thật sảng khoái... Tại sao phải buồn khổ? Tại sao phải xúc động? Tại sao phải dằn vặt? Hình như cũng cần chứ, nhưng tôi không có thời gian, hay đúng hơn là tôi không kịp nghĩ đến nó và cũng vì có một chút nông cạn và hời hợt trong suy nghĩ của tôi, thì phải!?

Nhưng có những nụ cười không phải vì niềm vui, cười không phải là để cười, cười là để khóc! Cười khi người ta muốn che giấu tâm trạng thật của mình, hay thậm chí là cười khi người ta đã đi đến tận cùng của sự đau khổ và tuyệt vọng. Tôi (hơi hơi) sợ những tiếng cười man dại kiểu như vậy.

Nhưng tôi không sợ tiếng cười của Canio, vì tiếng cười của anh là của một anh hề, giống tôi. Tôi thấy mình, "vài" khi, cũng giống một thằng hề, dù không biết cách làm mọi người cười. Tôi nhạt nhẽo quá, nên chỉ có thể cười cùng mọi người. Tôi ngưỡng mộ anh - Canio - một anh hề, một người có thể cười và có thể làm mọi người cười.

Tôi nhớ đến một chuyện ngắn vui của Azit Nexin, về một người mắc bệnh không thể cười, và anh ta đến gặp bác sĩ. Bác sĩ khuyên anh ta đến rạp xiếc, để xem những anh hề diễn trò, và anh ta trả lời, tôi chính là anh hề đó đây... Câu chuyện của A. Nexin còn nhiều tầng ý nghĩa độc đáo nào khác, nhưng tôi thì chỉ nghĩ về một câu hỏi: "Khi anh hề khóc thì ai sẽ làm cho anh ấy cười?"

Tôi chưa bao giờ (và cũng không bao giờ muốn) lâm vào tình cảnh oái oăm như Canio, hay cả Pagliaccio, và tất nhiên tôi cũng không phải người dữ dội như anh. Tôi sẽ không kiếm một cô vợ như Nedda, nếu kiếm được, tôi cũng không để cho cô ta hành động như vậy, và nếu cô ta như vậy, tôi cũng sẽ không đâm chết cô ta như Canio. Chỉ là "nếu" thôi mà, mới chỉ là "nếu" thôi mà tôi đã từng bước thỏa hiệp với chính mình rồi.

Tôi không dám so sánh nỗi đau của anh hề trong "tấm ván phóng dao" của Mạc Can với Canio, hoàn cảnh gần giống nhau, nhưng mỗi người có một cách xử sự khác nhau và cuối cùng đều phải chịu một nỗi mất mát lớn, một sự trừng phạt và dằn vặt trong suốt cuộc đời còn lại, cho dù họ đều không phải người trực tiếp hay gián tiếp gây nên chúng.

Tôi có nên thương họ không? Tôi sẽ làm gì nhỉ, tôi sẽ tháo mặt nạ ra, tôi sẽ khóc tu tu, tôi sẽ bỏ chạy! Canio cũng khóc đấy chứ, nhưng anh không thể tháo mặt nạ được, anh không thể bỏ chạy được, vì anh là một anh hề, anh cần phải làm trò, cần phải làm cho mọi người cười, thế nhỉ. Giá mà anh sẽ làm như tôi.

Như tôi.

Ừ, nhưng tôi cũng có tháo được mặt nạ ra đâu...

Văn Phương (nhaccodien.info)
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

"Bắt trẻ đồng xanh"


Pic : Cuốn "Bắt trẻ đồng xanh" và bàn tay "gấu" của bạn Linh Hanyi.

Hỏng, hỏng, thế này là hỏng bét rồi. Tớ sẽ truy tố bạn Linh Hanyi vì tội quảng cáo cho cuốn "Bắt trẻ đồng xanh" quá hấp dẫn đến độ tớ phải đọc cuốn này.

Cái cuốn sách thổ tả, vì nó mà giờ các bạn đừng hòng đọc được những câu văn lãng mạn và bay bổng của tớ như thế này nữa nhé : "Hình bóng em giống như 1 sợi dây buộc lấy trái tim anh. Và anh càng đi xa, sợi dây ấy càng siết chặt". Cái cuốn sách thổ tả, giờ tớ sẽ viết thế này : "Nói 1 cách dễ hiểu, nó giống như cái sợi xích thằng chết dẫm nào để trên đường sáng hôm qua mà anh đi phải. Không chỉ ngã đau, mà còn không tháo ra được".

Ôi cái cuốn sách thổ tả, tớ thích cuốn đấy chết đi được.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Gạt nước mắt đi em.

Em tỉnh dậy sau 1 giấc mơ ngắn ngủi.
Em bật khóc vì kết thúc buồn của giấc mơ đó.
Giọt nước mắt buổi sáng.
Nhưng, khi ban mai chiếu sáng căn phòng em
Khi em đứng nhìn ra ngoài cửa sổ
Có 1 người đang đợi em
Gạt nước mắt đi em.

Tôi không sao đâu.
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

tạm biệt, bạn tôi

Bạn thực sự rất rất đặc biệt. Lần đầu tiên, tôi có cái cảm giác sợ như thế : bạn hiểu tớ, nhưng tớ hoàn toàn không hiểu gì về bạn.

Cả bạn và tôi đều có cái tôi rất lớn. Bạn có con đường, có cuộc sống của bạn, và dường như, trong đó không có chỗ cho tôi. Đến giờ tôi vẫn ngĩ rằng tôi chỉ toàn làm phiền bạn.

Tôi sợ cảm xúc của tôi. Cuộc sống của tôi bây giờ có điều gì là thật sự chứ. Tất cả đều giống như 1 thứ ảo giác mà dường như tôi quá giỏi để che đậy điều đó. Trái tim tôi không bằng phẳng, không bình yên, và tôi sợ việc bạn bóc trần được việc đó.

Tôi chưa bao giờ là 1 kẻ kiên nhẫn. Tôi luôn nói như thế, vậy tại sao bạn lại cố gắng thử sức chịu đựng của tôi ? Bạn phá vỡ, để rồi hàn gắn lại ư ? Tôi chưa đủ những vết nứt vỡ hay sao ?

Tôi thừa nhận, rằng đã có lúc tôi có suy nghĩ coi thường bạn, rằng bạn cũng tầm thường như bao cô nàng xinh đẹp đã quá quen với sự quan tâm và nâng niu của người khác. Nhưng, hiện tại, tôi có cảm giác mơ hồ, rằng để bạn ra đi là 1 sai lầm tiếp theo của cuộc đời tôi.

Nhưng khi những cảm xúc của tôi là chân thành, thì tôi sợ. Tôi có gì, có thể làm được gì. Đằng sau sự tự tin và kiêu ngạo, tôi thực ra vẫn là 1 kẻ tự ti cô đơn. Đằng sau nhưng câu văn bay bổng, tôi vẫn không biết phải làm gì khi cảm xúc thực sự đến.

Nhưng tôi làm sao có thể tin bạn được nữa ? Rằng tôi không còn chắc chắn được 1 điều gì về bạn là sự thật.

Tôi xin lỗi, tôi sợ.
Đọc tiếp !

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

10/10/2009

Tôi lại đến
đặt cánh hoa
lên mối tình đầu.



Người ta quay trở lại nơi cũ, đôi khi vì những kỉ niệm, đôi khi vì không biết phải đi đâu.
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Bé dại

Hôm nay nhìn thấy bức ảnh 1 người bạn cũ. Nói là bạn cũng không chính xác, nói theo thứ tình cảm trẻ con ấy, nó được gọi là thích.

Mình thích nụ cười của cô bé ấy. Dịu dàng và rạng rỡ, luôn khiến người đối diện cảm thấy thanh thản. Bao lâu nhỉ, từ lớp 8 đến lớp 10 thì phải. Đơn phương. Chưa bao giờ dám nói chuyện cùng bạn ấy. Chỉ đứng từ xa nhìn bạn ấy, cố gắng gây ấn tượng bằng những hành động dở hơi và ồn ào. Khi thấy bạn ấy, mình không thể nào bình tĩnh được, không biết phải làm gì, phải nói gì. Nhớ lại mình ngày đấy, mình thấy buồn cười. Chưa từng nói chuyện, chưa từng tiếp xúc mà cũng có thể nói là thích, thích đơn giản quá, chỉ là 1 nụ cười mà thôi. Đó là thứ tình cảm trong sáng và ngây thơ của 1 thời bé dại.

Nếu là mình bây giờ ? Mình luôn đủ tự tin cho mọi cuộc tiếp xúc. Mình biết cách gây ấn tượng và tạo sự khác biệt. Nhưng mình sẽ không có đủ tự tin cho 1 từ “thích”.

Nó cao quí tới mức không không thể chạm đến, hay mình sợ không dám chạm đến ?
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009



13 năm cho 1 tình yêu. Cảm ơn ông, vì ông đã đem đến cho chúng tôi thứ bóng đá đẹp đẽ nhất - lãng mạn và đầy kiêu hãnh.

In Wenger, We Trust.
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

Liệu có 1 tương lai như thế ?

Rock Khuya (2009/09/05 0:13:14): tớ từng nghĩ về tương lai của tớ thế này
tớ sẽ lấy vợ
có con
con tớ sẽ lớn
tớ sẽ có 1 gia đình hạnh phúc và đầm ấm
nhưng rồi 1 lần
tớ nhìn thấy tớ trong gương
đó là 1 gã đàn ông trung niên
mặt có những nếp nhăn
tớ sẽ nhìn thẳng vào mắt tớ
"mày là ai"
và tớ sẽ ra đi
sẽ trốn chạy
ko ai biết
ko ai hiểu
rồi 1 tuần sau tớ sẽ trở về
như chưa từng ra đi
tớ sẽ tiếp tục cuộc sống của tớ
chờ đến lần tiếp theo tớ trốn chạy.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

New friend


AU Shoo1
CCD 8.0Megapixels, xem Tivi, nghe Radio, phin dùng trong 1 tuần ...

Mạng AU, đuôi 8288.

Có nhiều lý do để mình mua chiếc Shoo1 này.

Vì chiếc Softbank đã xong thời gian 2 năm, hiện giờ không cần phải trả thêm tiền.
Vì mình muốn có 1 chiếc di động có khả năng chụp khá, vì không phải lúc nào mình cũng ôm chiếc Kiss X2 đi theo người được.
Vì mình sẽ để chiếc Softbank cho bạn bè, chiếc AU cho công việc và các mối quan hệ xã hội.
Vì AU có thể gọi điện miễn phí cả ngày cho 3 số điện thoại.

Vì mình cần 1 sự thay đổi, 1 sự tự làm mới bản thân.
Mình cần điều đó khi mình cảm thấy chán nản...
Đọc tiếp !

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Sập bẫy tại Manchester

Chúng ta đã thất bại trong cả 2 trận đấu tại thành Manchester. Trong cả 2 thất bại trên, 1 phần là do Ars đã không được thần may mắn úng hộ. Trong trận đấu với United, là bàn phản lưới nhà cực kì khó hiểu cuả Diaby, và trong trận đấu với City là pha bóng bật cột dọc rồi bật ngược vào Almunia bay vào lưới.

Nhiều người lạc quan vẫn cho rằng Ars đã có 1 thế trận trên cơ trong cả 2 trận đấu đó, nhưng 1 cách thẳng thắn, rõ ràng Ars thiếu bản lĩnh và và cái đầu lạnh của 1 kẻ chiến thắng.

Đầu tiên là trận đấu với United. Sau trận đấu Wenger đã thẳng thắn bày tỏ sự tức giận với lối đá mà theo ông là “phản bóng đá” của United. Đó chính xác là vai trò của Fletcher, 1 cầu thủ thi đấu như 1 chiếc máy quét, liên tục phạm lỗi và tung ra những cú tắc đầy ác ý. Chính sự rắn mặt của Fletcher đã khiến lối đá của Ars trong trận đấu đó rất rời rạc và thiếu chính xác. Các cầu thủ của chúng ta vẫn còn trẻ ( dù họ có đầy kinh nghiệm ) đã phản ứng 1 cách tiêu cực trước lối đá đó. Họ có xu hướng muốn đối đầu và luôn tìm cách vượt qua đối phương thay vì chuyền bóng cho đồng đội. Ars chưa có những cầu thủ đạt tới đẳng cấp của Iniesta hay Messi – những cầu thủ mỗi khi cầm bóng là không cầu thủ nào có thể lấy bóng được từ chân họ. Chính điều đó đã phá vỡ tính hệ thống trong lối đá của Ars. Nếu không có cú ra chân “khủng khiếp” của Arshavin và sự non nớt của Ben Foster, có lẽ Ars sẽ không ghi được bàn thắng vào lưới United.

Tại thời điểm đó, United đang thiếu nhiều vị trí trụ cột ở hàng thủ, và phải đối mặt với 1 Ars đang cực kì hưng phấn sau 4 chiến thắng liên tiếp. Họ đã chọn lối đá phù hợp là thiên về phòng ngự và chờ đợi sai lầm từ phía các cầu thủ Ars ngay trên sân nhà của họ. Khi mà Ars đang mải mê tấn công thì học tung ra những đòn phản công dựa trên tốc độ và sự càn lướt khủng khiếp của Rooney. Sự tinh quái của Rooney trong pha bóng va chạm với Almunia không thề chê trách rằng Rooney đóng kịch mà hãy nhìn lại sự non nớt của Almunia. Với tốc độ quá nhanh của pha bóng đó, việc băng ra là 1 quyết định không sáng suốt. Có thể vì Almunia tính toán sai tốc độ của Rooney. Nhưng 1 quả penalty là quyết định chính xác trong pha bóng đó.

Bàn phản lưới nhà của Diaby quả thực là không thể tin nổi. Không có ai va chạm với anh ta trong pha bóng đó, vậy mà Diaby lại đánh đầu thẳng về lưới nhà trong sự ngỡ ngàng của tất cả các cầu thủ. Có thể là do tâm lý, hay nhận định sai lầm về tình huống, hoặc cũng có thể là do anh ta “hoa mắt”, nhưng với lý do nào đi nữa, Ars vẫn phải chấp nhận 1 trận thua, phải chấp nhận rằng chúng ta đã sập bẫy con cáo già SAF.


Trong trận đấu với City, các cầu thủ của chúng ta lại sập bẫy theo 1 cách khác. Sau thất bại tại United – thế lực đang thống trị PL, Ars quyết tâm chứng tỏ mình trước thể lực mới nổi đang trực tiếp đe doạ cho vị trí trong Big 4 của họ - City. Chúng ta đã vào trận với cái thế kẻ cả của người trên mà không lường hết sức mạnh của City.

Cả trận đấu, hiếm khi thấy 2 hậu vệ cánh của họ lên quá vạch giữa sân, trong khi Sagna và Clichy liên tục dâng lên phía trước. Ngoài pha mở tỉ số ngớ ngẩn, các bàn thua của Ars đều xuất phát từ 2 cánh khi 2 tiền vệ cánh có tốc độ cực tốt của City liên tục khoét sâu vào khoảng trống sau lưng Clichy và Sagna. Việc 2 hậu vệ cánh không về kịp ( hoặc bị vượt qua quá đơn giản ) đã khiến cặp trung vệ phải lệch sang cánh để che chắn và tạo cơ hội cho những cú chuyền bóng sang ngang. Các bàn thắng của City đã chứng minh điều đó.

Tại khu vực giữa sân, dù có sự trở lại của Cesc, nhưng chúng ta gặp phải 2 cầu thủ chặt đá rắn là Barry và De Jong. Họ đá rắn và rất “kinh nghiệm” trong việc khống chế khu vực giữa sân. Khi bóng chuyển sang 2 cánh thì với những Bendtner chúng ta khó long khoét sâu vào 2 cánh của họ được. Sự vắng mặt của Arshavin đã khiến 2 cánh của chúng ta tê liệt. Cả 2 bàn thắng của chúng ta đều bắt đầu từ trung lộ.

Nhưng điều đáng nói là thái độ của các cầu thủ Ars sau pha phạm lỗi thô bạo và rất ác ý của Adebayor. Anh ta đã quá khôn khéo để che mắt trọng tài và Van Persie đã phải lĩnh trọn mũi giày vào mặt. Sau pha bóng này, chúng ta thấy các cầu thủ dường như chỉ chăm chăm tìm cách trả đũa Adebayor. Đầu tiên là Song phải nhận 1 thẻ vàng không đáng có. Sau đó là pha đi bóng của Adebayor. Với trình độ kĩ thuật của Adebayor, khó có chuyện anh ta có thể vượt qua đến 3 cầu thủ của Ars, nhưng các cầu thủ chúng ta đã quá nóng vội với nhưng pha tắc bóng không chính xác và tạo điều kiện cho Adebayor vượt qua. Chính sự nôn nóng và cay cú ăn thua đó đã khiến Ars nhận những bàn thua đau đớn.

Ars đã nhận định sai lầm về đối thủ và để Adebayor khiêu khích. Cộng với 1 chút không may mắn, chúng ta đã thất bại 1 cách đau đớn trước City.

Khó chê trách được chiến thuật của 2 đội bóng thành phố Manchester. Vấn đề là Ars đã đánh giá không đúng đối thủ, nôn nóng sập bẫy tâm lý của họ. Thua thì đã thua, nhưng những đội bóng Ars sẽ gặp sau này sẽ còn bao nhiêu đội bóng chơi với chiến thuật như thế : sẵn sàng phạm lỗi và khiêu khích. Nếu các cầu thủ của chúng ta không học được bản lĩnh và cái đầu lạnh trong cách phản ứng ( 1 cách nói khác là nếu chúng ta không học được các tiểu xảo trong thi đấu ) chúng ta sẽ còn phải chịu những trận thua oan nghiệt như thế nữa.

Mà điều này không phải là điểm manh của Wenger.
Đọc tiếp !

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

Những cánh hoa cho ai

Đầu tháng 10. Vào blog, đâu đâu cũng thấy người tao reo lên " hoa sữa nở rồi", nửa như bất ngờ, nửa như chờ đợi.

Tôi ngồi đọc hết tất cả những entry về hoa sữa của bạn bè. Hình như ai cũng có 1 entry, 1 hương hoa sữa cho riêng mình. Rồi như thấy trong căn phòng kín như bưng, len lỏi đâu đấy, 1 mùi thơm ngọt ngào.

Tôi chợt thấy mình ngày xưa. Khi tôi chỉ là 1 chú nhóc, đi trên con đường đầy hoa sữa, lấy tay bịt mũi lại, "sao mà nồng thế".

Rồi tôi thấy mình lớn hơn, đi lễ chùa với mẹ. Mẹ tôi vào trong chùa, còn tôi thích đi bộ trong khuôn viên bên ngoài, đứng lẫn vào chỗ tối. Khi người ta mất đi đôi mắt, thì đôi tai và chiếc mũi sẽ nhạy cảm hơn. Và tôi thấy hương hoa sữa đầu mùa.

Rồi tôi như nghe thấy tiếng ai reo khẽ : " anh có ngửi thấy hoa sữa không, hoa sữa nở rồi". Hình như bao giờ cô gái ấy cũng nhạy cảm hơn tôi. Cô gái của mùa thu.
.............
Năm nay khác năm ngoái, mới có tháng 10 mà đất nước mặt trời này đã lạnh đến thế.

Tôi khoác vội chiếc áo vào rồi chạy cho kịp giờ học. Đột nhiên 1 hương thơm ngào ngạt, ngọt ngào kì lạ ùa vào. Tôi sựng người lại. Hoa sữa. Không phải. Hoa sữa không có màu da cam (*).

Sáng nào tôi cũng đứng dưới gốc cây đấy. Loài hoa đấy nhỏ xíu, mọc thành chùm màu da cam. Tôi cứ hít mãi hương thơm ngọt ngào, nồng đượm của nó. Khác hoa sữa, những làm tôi nghĩ đến hoa sữa.

Rồi hoa cũng tàn.
...............
Tôi nhặt những cánh hoa nhỏ bé rớt trên đất, cẩn thận từng cánh hoa nhỏ xíu không nó dập mất. Bỏ vào trong 1 chiếc hộp gỗ nhỏ chỉ bằng bàn tay. Từ đấy tôi không mở chiếc hộp ra nữa.
...............
Nửa năm sau, tôi về thăm nhà. Mang theo cả chiếc hộp gỗ.

Mùa xuân, biết tìm đâu hoa sữa.

Tôi ngồi dưới gốc cây sữa, tay nắm chặt chiếc hộp.

Rồi cô bé mùa xuân xuất hiện. Nụ cười trong veo,ngồi xuống cạnh tôi như thể tôi chưa từng đi xa. Cô ấy đưa cho tôi 1 chiếc túi nhỏ. Phảng phất hương hoa sữa. "Em biết là anh rất muốn ngửi hương hoa sữa".

Tôi mỉm cười, xoè lòng bản tay ra. Cô ấy mở chiếc hộp và cho chiếc túi vào trong đó. Hoa sữa có 2 màu, trắng và da cam.

_________________________________

Viết trong 1 đêm uống cà phê quá liều, và ngộ độc melamine từ hoa sữa trên blog của bọn bạn.
Đọc tiếp !

Vớ vẩn ( 1 )

Trời mưa to.

Nghĩ đến ngày mai.

Tặc lưỡi phát.

Mai là mai, giờ liên quan dek gì.

Thảnh thơi cầm lon bia lên .

Lấy đàn ra bật bông .

Cao giọng anh hát.

"Trời mưa bong bóng phật phùng

Em đi lấy chồng, anh biết nhớ thương ai".

Là lá la.

( Đêm nay Ars thua ).
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

Đường xa xăm, con sông kia mặn đắng




Dù tôi đã quá quen với việc đứng 1 mình để chống chọi với khó khăn, với nỗi buồn và sự cô đơn.

Nhưng chưa bao giờ tôi giấu diếm được tôi cái ý nghĩ chạy thoáng qua trong khoảnh khắc. Cái khao khát có 1 người đứng cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

Lửa thử vàng đường xa gian nan...
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009

Như chờ tình đến rồi hãy yêu

Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên…Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây.

Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.

Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?

Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em…

Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.

Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.

Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi.

Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”. Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời.

Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.

Xuân qua hè tới. Đông sang thu về.

Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.

Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống.

Như chờ tình đến rồi hãy yêu.

Phạm Lữ Ân
Đọc tiếp !

đàn ông - đàn bà và tình yêu

"Đàn ông vốn không rành mạch bao giờ
Trong cơn mơ anh gọi tên người yêu cũ
Rồi lật ảnh ra xem từng trang kỉ niệm
Đôi mắt buồn như lửa cố nhen lên. "

" Đàn bà trời sinh đã đong đưa
Em đứng núi này mà trong núi nọ
Tình yêu đẹp như cánh cò đang vỗ
Bị đạn chì gãy cánh chung chiêng"

Đàn ông hay nói về sự nghiệp, nhưng họ yêu không tính toán.
Đàn bà hay nói về tình yêu, nhưng yêu lại là 1 phép so sánh.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

Thực tế nào.

Tôi đã từng nghĩ tôi có thể kết hợp những thái cực trái chiều nhau trong tính cách của tôi, biến nó thành cá tính, sự đặc biệt, và hoàn hảo của tôi. Nhưng tôi đã nhầm.

1 kẻ thực dụng thì không nên suy nghĩ quá nhiều về những khái niệm mơ hồ như tình yêu, lý tưởng, hạnh phúc, ...

1 kẻ suốt ngày chỉ biết lo chuyện tiền nong, ngày hôm nay lo cho ngày mai, thì không nên kiếm tìm những tình yêu xa vời và mơ hồ.

1 kẻ học chuyên toán, chuyên Tin từ cấp 2 thì không nên có những ngày cầm máy ảnh đi lang thang như 1 nghệ sĩ phiêu lãng.

1 kẻ yêu sự chân thành và chính xác của những con số thì không nên đùa giỡn với những ngôn từ đa nghĩa và gợi cảm.

1 kẻ thích Rock thì không nên có những khoảng thời gian lặng ngắm mưa rơi.

...

1 kẻ vô tâm thì không nên hứa.

1 kẻ vô tình thì không nên có những sợi dây rằng buộc trái tim.

1 kẻ như tôi thì nên kiếm tìm thành công hơn là phiêu lưu với những cuộc kiếm tìm hạnh phúc.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

Giấc mơ không dính dáng đến tiền.

Lâu lắm rồi mới lại có 1 tối yên lành ngủ ngon mà không phải lo lắng đến tiền.

Hạn chế nhắc đến từ đấy.

Đi ngủ thôi.

Nhưng ...

Lỡ có thằng nào vào lấy mấy cọc tiền mình để dưới gối thì sao :(...
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2009

Có những chiều lặng ngắm mưa rơi

Hạnh phúc với em là 1 chuyến đi, mà đích đến luôn không báo trước
Tôi cùng nỗi buồn đứng lại
Tiễn người trở gót sang sông

Tôi thích làm khán giả của cuộc đời mình
Bạn sẽ nhận ra tôi ở đâu đó
Cùng 1 cách như phần lớn những người lặng ngắm 1 chiều mưa
Nơi mọi tham vọng sống cuộc đời mình là lầm lạc
Nơi 1 cái nắm tay níu kéo là hành động xa xỉ

Và tôi cứ để gió cuốn em đi
Để lại cho tôi hạnh phúc ngắm nhìn những điều tôi đã mất
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009

Thấy bọn nó bảo hôm nay là 1 ngày đặc biệt.

Năm 09, Tháng 08, Ngày 07, Thứ 6, Giờ 5, Phút 4, Giây 3, Người 2, Giường 1, Quần áo 0
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009

Lập trình lại cuộc sống.

Chương trình cũ lỗi rồi, phải viết lại thôi.
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009

Thế giới

Tôi đang ở 1 thế giới khác với em, với những lo toan, suy nghĩa hoàn toàn khác.


Trong "Hoàng tử bé", hoàng tử bé đang từng thốt lên : trong vũ trụ kia, có 1 bông hoa đang bị đe doạ, điều đó không đáng quan tâm sao ? Hoàng tử bé ơi, với em điều đó là vô cùng quan trọng, nhưng với tôi, cái máy bay đang hỏng và tôi đang ở giữa sa mạc cũng quan trọng lắm chứ. Bông hoa là cả thế giới với em, nhưng em cũng nên hiểu rằng, bông hoa ấy so với vũ trụ bao la kia, thật là nhỏ bé. Em hãy yêu bông hoa của em nhưng em cũng phải cho người khác quyền yêu bông hoa của họ nữa chứ. Em không thể bắt mọi người đều phải yêu bông hoa của em được.

Khi em buồn, điều đó không đồng nghĩa với việc cả vũ trụ này phải buồn theo em. Đó là nỗi buồn của riêng em thôi, cũng giống như những nỗi buồn của tôi, của bạn. Đừng trầm trọng hoá nó lên, ích kỷ lắm.

Tôi từng nói bạn cần phải ích kỷ để được hạnh phúc. Nhưng ích kỷ ấy không có nghĩa là biến cả thế giới này thành 1 phần của bạn. Khi bạn hiểu bạn chỉ là 1 phần nhỏ bé của thế giới này, thì nỗi buồn của bạn cũng sẽ nhỏ bé như bạn thôi.

Chúng ta ở những thế giới khác nhau.

Thế đấy !
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2009

Số 1

Mình không biết cảm giác trong mình hiện giờ là như thế nào.

"nếu bạn không phải là số 1, thì mọi vị trí khác đều giống nhau : vô nghĩa".
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009

Chúc mừng SN, Fanfan

Chúc mừng sinh nhật em, Fanfan.

Hiện giờ ở VN vẫn là 26, nhưng bên anh đã là 27 rồi, và anh sẽ chúc mừng SN em theo cách của anh, không còn là theo cách của em nữa.

Có khi nào em nghĩ rằng anh vẫn nhớ và chúc mừng SN em không ? Anh nghĩ là không ^^, vì anh cũng không nghĩ rằng em còn nhớ SN của anh. Mà kệ đi, có khi thế lại hay ^^.

Chúc mừng em SN lần thứ 21. Chúc em luôn luôn hạnh phúc và khoẻ mạnh.

Anh, Monkey.
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Nhớ con sông Quê Hương - Tế Hanh

Tế Hanh đã ra đi, nhưng những bài thơ của ông, sẽ không bao giờ phai tàn trong trí nhớ của những người VN.

Nhớ con sông quê hương

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống dòng sông ấm áp

Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ

Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy.

Bạn bè tôi túm năm tụm bảy
Bầy chim non bay lượn trên sông
Tôi dang tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ.

Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến.

Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông...
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc.

Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết.

Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới.

Quê hương ơi, lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ đến nơi tôi hằng mong ước.

Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương.
Đọc tiếp !

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009

Cái khoảnh khắc vỡ nát của giấc mơ

Tôi đưa tay ra đón
Chiếc lá tàn úa trong gió lạnh
Giật mình lá bay đi ...


Cuộc đời, có mấy lần con người ta phải giật mình ?

Giật mình nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ.

Giật mình nhận ra con đường mình đang đi là hoàn toàn sai lầm.

Giật mình, khi thấy 1 người, cứ xa, xa dần khỏi tầm tay mình ...

Tôi giật mình, hay chiếc lá giật mình ?

Và điều gì còn lại trong dấu 3 chấm, hay chính xác hơn, trong tôi còn lại điều gì, khi nhìn chiếc lá ấy cứ bay xa mãi.

Có những lúc, tưởng như điều đó đã chắc chắn thuộc về mình, sẽ không bao giờ rời xa mình. Đó là cái cảm giác của thứ bong bóng vỡ nát, cái khoảnh khắc vỡ nát của giấc mơ.

Và trong lúc đó, tôi, giật mình nghĩ về những người đã xa tôi.

Giá như ...

Tôi không đưa tay ra đón lấy chiếc lá, tôi sẽ không hụt hẫng, không đau đớn, không giật mình làm vỡ những điều tôi đã cố gắng chôn sâu trong lòng.

Trong khoảnh khắc đấy, tôi bất lực, tôi tan nát.

...

Nhưng,liệu tôi có tiếp tục đưa tay ra đón 1 chiếc lá nào nữa không ?

...

Tôi sẽ, chắc chắn, tôi sẽ lại đưa tay ra 1 lần nữa.

Không phải tôi không sợ nó sẽ lại bay đi.

Nhưng tôi khao khát cảm giác hạnh phúc khi chiếc lá chọn bàn tay tôi.

Và vì nó, tôi chấp nhận tất cả, dẫu có phải tan nát.
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Tôi 20

20 tuổi.

Tôi hôm nay 20. Ăn sinh nhật 1 mình và tự thưởng thêm 1 cái máy ảnh hàng giảm giá.

Tôi 20, chẳng có gì thay đổi nhiều vẫn là tôi ngày hôm qua, vẫn tiếp tục cuộc sống ngày hôm qua. Vâng, tôi cứ nghĩ, tôi 20 sẽ khác, sẽ dành 1 ngày để ngồi ngẫm nghĩ về cuộc đời. Vậy mà, tôi vẫn là tôi 19.

Chợt hiểu, sự thay đổi không đến đột ngột chỉ vì tôi hôm qua 19 và tôi hôm nay 20. Sự thay đổi đến từ từng hành động, từng suy nghĩ của tôi trong những ngày qua và trong những ngày tới.

Tôi 20, và sống 1 mình trên đất Nhật, giữa những cám dỗ và khó khăn. Mang trong mình lòng nhiệt huyết và khát vọng khẳng định chính mình.

Tôi 20 và vẫn tiếp tục tìm kiếm câu trả lời sống để làm gì. 20 chỉ là 1 cái thời điểm trong khi sự trưởng thành là cả 1 quá trình.

Tôi vẫn bước đi trên con đường tôi đã chọn, sợ cũng đi, mệt cũng đi.
Đọc tiếp !

Tết

Hôm nay Tết.

Tết đầu tiên xa gia đình.
Tết đầu tiên trên đất Nhật.
Tết đầu tiên không có tiền lỳ xì.
Tết đầu tiên tự nấu tất cả các món ăn.
Tết đầu tiên đón giao thừa 1 mình, lặng lẽ nghĩ ngợi linh tinh.
Tết đầu tiên.

He, vừa nấu đồ ăn xong. Cũng đơn giản, không phức tạp như mình nghĩ. Mà công nhận mình kinh thật :)), vẫn có bát miến, mấy cái nem rán, gà luộc. Chỉ thiếu mỗi bánh chưng thôi. Lần đầu thấy thèm ăn bánh trưng. Hồi trước có thừa ra mà chả ăn, giờ mới xót :)), đúng là mất cái gì mới thấy nó quí giá. Nhìn mâm cơm mình nấu chả thua gì mẹ nấu cả. Nhưng ăn thì khác nhiều :D. Giờ ở VN đang là 7h. Mẹ đang dọn dẹp và nấu ăn, chị Trang chắc không dám "biến" đi đâu đâu, vì sợ mẹ buồn mà. Năm nay có cả nhà cô Dung về quê nên mẹ và chị ăn Tết ở nhà bà ngoại. Chắc giờ mọi người đang ở trên nhà chú Lân, xem tivi, ăn bánh kẹo đợi giao thừa
.

Dù vẫn biết ở Nhật sớm hơn VN 2 tiếng, chỉ 1 phép trừ đơn giản thôi cũng dễ dàng tính ra được giờ ở nhà, nhưng sao giờ hệ thống của mình vẫn để giờ VN. Để mỗi lần mình nhìn vào đấy, mình sẽ biết ngay giờ này mẹ và chị đang làm gì, sẽ chẳng phải tính toán gì, vẫn thấy mình như đang ở nhà.

Lúc nào ở góc màn hình của mình cũng có 1 cái bảng nhỏ xíu ghi thời tiết và nhiệt độ ở VN. Giờ VN đang lạnh lắm. Năm ngoái cứ bảo tết không lạnh không có không khí tết, giờ thì rét đậm nhé. Khổ thân chú Ngân, 2 lần về quê đều đúng năm tết rét đậm, đang nóng nực ở TP HCM giờ về chịu rét 5,6 độ. Hôm gọi điện về chú cứ than thở mãi sao số đen đủi :D.
Không biết cu Bi về có lạnh lắm không. 3 bé Hà lần đầu biết lạnh là gì, giờ chắc đang khóc thét lên trong chăn đấy. Ha, đáng đời lũ gian ác :)), ai bảo hay bắt nạt anh trai "hiền lành" của chúng nó.

Mẹ sẽ nhớ mình lắm đây. Chắc lại khóc mất thôi. Mẹ ơi con không sao :D, vẫn có chị Trang và mọi người ở nhà mà, con đi tí rồi con sẽ về, mẹ nhỉ. Mẹ nhớ giữ sức khoẻ mẹ nhé.
Chị Trang chắc đang nằm cùng với mẹ, trong 2 chị em, chị luôn hiểu và chia sẻ với mẹ nhiều hơn em. Dù sao em cũng là con trai, vẫn khó thể hiện cảm xúc hơn chị gái. Nhưng bà chị hay dỗi lắm, thỉnh thoảng thế nào cũng dỗi mẹ.
Bà giờ chắc đang ngồi trên nhà chú Lân, vẫn cái chỗ gần cửa ra vào, dễ trông coi mọi việc. Dạo này bà còn hay ăn muộn không nhỉ, bà rất hay để mọi người phải đợi :D.
Chú Lân và chú Ngân chắc đang giết gà giết vịt đây. Chú Lân rất siêu sao cái khoản này :D, 1 phát thế nào cũng xong luôn, chả bù cho mình :D, cứ chùn tay mãi mới cắt đc tiết gà :)). Chú Ngân cũng đâu kém cái khoản này, 2 chú đêm nay thế nào cũng làm tí rượu cho ấm bụng. Biết thừa, hồi xưa cứ rủ mình uống mãi nhưng mình nhất quyết không động vào. Bây giờ cũng đang uống bia 1 mình đây.
Cô Thu chắc vẫn tất bật hàng quán. Vất vả cả năm mà tết cũng chẳng dám nghỉ ngơi đến ngày mồng 2, năm nào cũng tối mồng 1 đã mở hàng rồi.
Cô Thuỳ và cô Thuỷ vẫn trong TP HCM, giờ cũng đang lo cho bữa tất niên của nhà mình. Con bé 2 giờ vẫn online, không về giúp mẹ đi à :-x.

Chú Doanh năm nay tết thế nào nhỉ, em Chiến đã có vợ rồi, năm ngoái về xem em dâu trang trí bàn thờ bằng bóng bay, khổ, con bé cũng chỉ bằng tuổi mình thôi mà, vẫn trẻ con lắm. Không biết năm nay có vợ rồi có khác không Chiến nhỉ, đừng có long dong ham chơi nữa, phải lo cho gia đình đi thôi. Cả Sự nữa, cũng phải lo lắng cho tương lai đi thôi. 2 đứa em to đầu hơn anh nó, năm nào về cũng mừng tuổi 2 anh chị :D, năm nay đỡ 1 khoản to rồi nhé, sướng chưa :)).
Chắc thím Mầm đang làm cơm, 3 bố con mà ở nhà thế nào cũng lại rượu cho mà xem.

Bà già, giờ bà đang làm gì. Không hiểu sao tôi rất thích gọi bà là bà già, ai bảo trong biệt danh của bà có 1 chữ "già" làm gì. Giờ đang buồn hay đang vui vậy, chắc giờ không ở nhà đâu, chắc lại cùng mấy đứa đi chơi rồi nhỉ. Ừ, đi chơi đi cho khuây khoả cho nó vui lên bà ạ. Nhưng nhớ mang điện thoại theo nhé, tôi gọi mãi không đc. Năm nay rét lắm, nhớ cẩn thận sức khoẻ bà nhé. Già rồi, không còn khoẻ mạnh như bọn thanh niên đâu, đừng đua đòi với bọn nó, nhỉ. Giao thừa trong gia đình ấm áp, nhớ là nhớ đến tôi nhé, cho tôi 1 chút hơi ấm, 1 chút thôi, để tôi hi vọng và tiến lên. Nhớ về bà không có nhiều kỉ niệm, chỉ biết nhìn những bức ảnh của bà chật cứng trong ví tôi, bà cười đẹp lắm, sẽ có ngày, nụ cười ấy sẽ dành cho tôi nhé.

2 con bé hâm Vân Anh và Ngọc Mai chả biết giờ đang làm gì, chịu. Lâu lắm rồi không liên lạc với bọn nó, chả biết có nhớ tới SN thằng bạn thân của bọn nó nữa không.
Mấy thằng ranh giờ thế nào nhỉ.
Long vẫn là thằng đơn phương, luôn là như thế từ cấp 2, mày không dám thẳng thắn nắm lấy cơ hội sẽ ko có lần nữa đâu. Đừng đứng một chỗ và mong người ta đến nắm lấy tay mình. Con trai phải chủ động nhỉ. Nhưng tao phục mày khoản chung thuỷ. :D.
Còn Tuấn, chắc chẳng vui vẻ gì đâu, tao hiểu tâm trạng của mày. Nhưng nếu không muốn, nếu biết rằng như thế là sai lầm thì dù là phải ép buộc cũng phải làm. Đừng chăm chăm theo kiểu "anh tôn trọng ý kiến của em". Đừng để mất tình yêu từ cấp 3 của mày, đừng để mất người ấy, đó là người con gái tuyệt vời của mày.
Còn Triển xoăn, sắp đi du học chưa hả mày. Chắc vẫn là "nhân tài xưa nay hiếm" nhỉ.

Còn em, giờ em đang làm gì. Năm đầu tiên làm sinh viên ĐH, về ăn tết chắc cũng khác nhiều rồi nhỉ, có còn phải ở nhà trông nhà không được đi chơi nữa không. Có khi nào chợt nhớ tên anh không. 1 người xưa chắc cũng có 1 lúc nào đó em ít nhiều yêu. Thôi, chẳng cần nhớ đâu, vì anh cũng đã chôn chặt hình bóng em rồi.

Những anh em Đông Du, tết này đứa nào cũng lạnh, cũng cô đơn nhỉ.
Thảo, Duyên lý, Trang béo, Trang gầy, Ngoan, Phượng, Hồng, đừng khóc nhé.
Anh em ơi, thằng nào cũng ngồi 1 góc, 1 lon bia và đuổi theo những kỉ niệm.
Tuyết đang rơi trên Tokyo. Mai vẫn sẽ chạy hồng hộc, vẫn ôm báo dù đang say trong những kỉ niệm.

Chào nhé, quá khứ, những gì đã qua không thể níu kéo, chỉ có 1 cách là tiến về phía trước, tiến về tương lai.
"Thật tuyệt vời ngày hôm nay nơi đây, anh em ta được biết nhau"
Đọc tiếp !

Tết

Hôm nay Tết.

Tết đầu tiên xa gia đình.
Tết đầu tiên trên đất Nhật.
Tết đầu tiên không có tiền lỳ xì.
Tết đầu tiên tự nấu tất cả các món ăn.
Tết đầu tiên đón giao thừa 1 mình, lặng lẽ nghĩ ngợi linh tinh.
Tết đầu tiên.

He, vừa nấu đồ ăn xong. Cũng đơn giản, không phức tạp như mình nghĩ. Mà công nhận mình kinh thật :)), vẫn có bát miến, mấy cái nem rán, gà luộc. Chỉ thiếu mỗi bánh chưng thôi. Lần đầu thấy thèm ăn bánh trưng. Hồi trước có thừa ra mà chả ăn, giờ mới xót :)), đúng là mất cái gì mới thấy nó quí giá. Nhìn mâm cơm mình nấu chả thua gì mẹ nấu cả. Nhưng ăn thì khác nhiều :D. Giờ ở VN đang là 7h. Mẹ đang dọn dẹp và nấu ăn, chị Trang chắc không dám "biến" đi đâu đâu, vì sợ mẹ buồn mà. Năm nay có cả nhà cô Dung về quê nên mẹ và chị ăn Tết ở nhà bà ngoại. Chắc giờ mọi người đang ở trên nhà chú Lân, xem tivi, ăn bánh kẹo đợi giao thừa
.

Dù vẫn biết ở Nhật sớm hơn VN 2 tiếng, chỉ 1 phép trừ đơn giản thôi cũng dễ dàng tính ra được giờ ở nhà, nhưng sao giờ hệ thống của mình vẫn để giờ VN. Để mỗi lần mình nhìn vào đấy, mình sẽ biết ngay giờ này mẹ và chị đang làm gì, sẽ chẳng phải tính toán gì, vẫn thấy mình như đang ở nhà.

Lúc nào ở góc màn hình của mình cũng có 1 cái bảng nhỏ xíu ghi thời tiết và nhiệt độ ở VN. Giờ VN đang lạnh lắm. Năm ngoái cứ bảo tết không lạnh không có không khí tết, giờ thì rét đậm nhé. Khổ thân chú Ngân, 2 lần về quê đều đúng năm tết rét đậm, đang nóng nực ở TP HCM giờ về chịu rét 5,6 độ. Hôm gọi điện về chú cứ than thở mãi sao số đen đủi :D.
Không biết cu Bi về có lạnh lắm không. 3 bé Hà lần đầu biết lạnh là gì, giờ chắc đang khóc thét lên trong chăn đấy. Ha, đáng đời lũ gian ác :)), ai bảo hay bắt nạt anh trai "hiền lành" của chúng nó.

Mẹ sẽ nhớ mình lắm đây. Chắc lại khóc mất thôi. Mẹ ơi con không sao :D, vẫn có chị Trang và mọi người ở nhà mà, con đi tí rồi con sẽ về, mẹ nhỉ. Mẹ nhớ giữ sức khoẻ mẹ nhé.
Chị Trang chắc đang nằm cùng với mẹ, trong 2 chị em, chị luôn hiểu và chia sẻ với mẹ nhiều hơn em. Dù sao em cũng là con trai, vẫn khó thể hiện cảm xúc hơn chị gái. Nhưng bà chị hay dỗi lắm, thỉnh thoảng thế nào cũng dỗi mẹ.
Bà giờ chắc đang ngồi trên nhà chú Lân, vẫn cái chỗ gần cửa ra vào, dễ trông coi mọi việc. Dạo này bà còn hay ăn muộn không nhỉ, bà rất hay để mọi người phải đợi :D.
Chú Lân và chú Ngân chắc đang giết gà giết vịt đây. Chú Lân rất siêu sao cái khoản này :D, 1 phát thế nào cũng xong luôn, chả bù cho mình :D, cứ chùn tay mãi mới cắt đc tiết gà :)). Chú Ngân cũng đâu kém cái khoản này, 2 chú đêm nay thế nào cũng làm tí rượu cho ấm bụng. Biết thừa, hồi xưa cứ rủ mình uống mãi nhưng mình nhất quyết không động vào. Bây giờ cũng đang uống bia 1 mình đây.
Cô Thu chắc vẫn tất bật hàng quán. Vất vả cả năm mà tết cũng chẳng dám nghỉ ngơi đến ngày mồng 2, năm nào cũng tối mồng 1 đã mở hàng rồi.
Cô Thuỳ và cô Thuỷ vẫn trong TP HCM, giờ cũng đang lo cho bữa tất niên của nhà mình. Con bé 2 giờ vẫn online, không về giúp mẹ đi à :-x.

Chú Doanh năm nay tết thế nào nhỉ, em Chiến đã có vợ rồi, năm ngoái về xem em dâu trang trí bàn thờ bằng bóng bay, khổ, con bé cũng chỉ bằng tuổi mình thôi mà, vẫn trẻ con lắm. Không biết năm nay có vợ rồi có khác không Chiến nhỉ, đừng có long dong ham chơi nữa, phải lo cho gia đình đi thôi. Cả Sự nữa, cũng phải lo lắng cho tương lai đi thôi. 2 đứa em to đầu hơn anh nó, năm nào về cũng mừng tuổi 2 anh chị :D, năm nay đỡ 1 khoản to rồi nhé, sướng chưa :)).
Chắc thím Mầm đang làm cơm, 3 bố con mà ở nhà thế nào cũng lại rượu cho mà xem.

Bà già, giờ bà đang làm gì. Không hiểu sao tôi rất thích gọi bà là bà già, ai bảo trong biệt danh của bà có 1 chữ "già" làm gì. Giờ đang buồn hay đang vui vậy, chắc giờ không ở nhà đâu, chắc lại cùng mấy đứa đi chơi rồi nhỉ. Ừ, đi chơi đi cho khuây khoả cho nó vui lên bà ạ. Nhưng nhớ mang điện thoại theo nhé, tôi gọi mãi không đc. Năm nay rét lắm, nhớ cẩn thận sức khoẻ bà nhé. Già rồi, không còn khoẻ mạnh như bọn thanh niên đâu, đừng đua đòi với bọn nó, nhỉ. Giao thừa trong gia đình ấm áp, nhớ là nhớ đến tôi nhé, cho tôi 1 chút hơi ấm, 1 chút thôi, để tôi hi vọng và tiến lên. Nhớ về bà không có nhiều kỉ niệm, chỉ biết nhìn những bức ảnh của bà chật cứng trong ví tôi, bà cười đẹp lắm, sẽ có ngày, nụ cười ấy sẽ dành cho tôi nhé.

2 con bé hâm Vân Anh và Ngọc Mai chả biết giờ đang làm gì, chịu. Lâu lắm rồi không liên lạc với bọn nó, chả biết có nhớ tới SN thằng bạn thân của bọn nó nữa không.
Mấy thằng ranh giờ thế nào nhỉ.
Long vẫn là thằng đơn phương, luôn là như thế từ cấp 2, mày không dám thẳng thắn nắm lấy cơ hội sẽ ko có lần nữa đâu. Đừng đứng một chỗ và mong người ta đến nắm lấy tay mình. Con trai phải chủ động nhỉ. Nhưng tao phục mày khoản chung thuỷ. :D.
Còn Tuấn, chắc chẳng vui vẻ gì đâu, tao hiểu tâm trạng của mày. Nhưng nếu không muốn, nếu biết rằng như thế là sai lầm thì dù là phải ép buộc cũng phải làm. Đừng chăm chăm theo kiểu "anh tôn trọng ý kiến của em". Đừng để mất tình yêu từ cấp 3 của mày, đừng để mất người ấy, đó là người con gái tuyệt vời của mày.
Còn Triển xoăn, sắp đi du học chưa hả mày. Chắc vẫn là "nhân tài xưa nay hiếm" nhỉ.

Còn em, giờ em đang làm gì. Năm đầu tiên làm sinh viên ĐH, về ăn tết chắc cũng khác nhiều rồi nhỉ, có còn phải ở nhà trông nhà không được đi chơi nữa không. Có khi nào chợt nhớ tên anh không. 1 người xưa chắc cũng có 1 lúc nào đó em ít nhiều yêu. Thôi, chẳng cần nhớ đâu, vì anh cũng đã chôn chặt hình bóng em rồi.

Những anh em Đông Du, tết này đứa nào cũng lạnh, cũng cô đơn nhỉ.
Thảo, Duyên lý, Trang béo, Trang gầy, Ngoan, Phượng, Hồng, đừng khóc nhé.
Anh em ơi, thằng nào cũng ngồi 1 góc, 1 lon bia và đuổi theo những kỉ niệm.
Tuyết đang rơi trên Tokyo. Mai vẫn sẽ chạy hồng hộc, vẫn ôm báo dù đang say trong những kỉ niệm.

Chào nhé, quá khứ, những gì đã qua không thể níu kéo, chỉ có 1 cách là tiến về phía trước, tiến về tương lai.
"Thật tuyệt vời ngày hôm nay nơi đây, anh em ta được biết nhau"
Đọc tiếp !

Say

Sắp tết.

Lôi điện thoại ra gọi : "bạn còn 10 phút", đội gió, đi mua thêm 1 cái thẻ 2 tiếng buôn cho sướng. Mong nghe tiếng của mẹ, của chị, của bà, của các cô các chú, và cả của người đấy nữa. Gọi về lúc mọi người đang ăn cơm. Năm nay tất cả các cô chú về miền Bắc. Nhớ. Mâm cơm ấm nóng, nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ bà, nhớ các cô chú, ai cũng cười, cùng vui vẻ. Cái lạnh xa xôi bên ngoài kia, xa lắm, chẳng vào trong nhà đc. Bây giờ, là cái lạnh tê tái đất người, cái lạnh giữa tuyết trắng xoá, muốn gào lên, muốn gục xuống mà cứ đứng như trời chồng, nhìn vào bước chân mình trên tuyết.
Cuối cùng, chỉ thiếu mỗi người ấy thôi. Giờ HN đang lạnh, chắc lại như mèo lười chui vào trong chăn rồi. Hay là đã về TB rồi, lại túm tụm với hội "không con trai", để vơi đi 1 nỗi buồn nào đấy.

Buồn và mệt. Lôi bia ra uống. Cay xè, xót xa cái cảnh uống bia 1 mình. Mai lại vật vã, dặt dẹo thôi, thây kệ.

Muốn vứt bỏ tất cả trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với tương lai. Muốn vứt bỏ cả ước mơ, muốn làm 1 cơn gió. Để lại ngồi bên gia đình ngày Tết, đầm ấm và thân yêu. Để bay về bên em, để chỉ im lặng thôi, hay để em dựa vào vai tôi để khóc.

Mai tỉnh lại, tỉnh lại trong hiện thực, tỉnh lại giữa 4 bức tường.

Thôi, giờ cứ say đã. Cứ mơ đã.

Nhạc đâu rồi, Rock của ta đâu rồi.

Rượu uống không say, lòng người càng xót xa...

Muốn đc bên em để đắm chìm trong mắt huyền...
Màu nào ước muốn, màu nào đầy vơi ...
Mắt đen ơi trái tim anh thuộc về em...
Khi anh mất lối trên con đường xa, trong đôi mắt em thắp lửa soi lối về, khi anh vấp ngã mắt em luôn dịu êm ...

Khi chia tay em anh đã nghĩ rằng, anh đã đánh mất đi bao nhiêu điều ...
Lang thang lang thang ...
Nếu em hiểu tôi đã buồn ...

Em lặng yên bên hiên nhà ...
Chờ anh ...
Em vẫn chờ, hình bóng trong mơ ...
Dòng sông xanh, như lòng em đang chờ ...
Về đây anh nhé ...
Nơi nắng buồn ...
Anh sẽ về ...
Anh sẽ về ...

Bụi mờ quá khứ đã giăng ...
Xin như cơn mơ ...
Anh không muốn trong đời thiếu em ...

Chiếc nhẫn đc kết từ sợi cỏ non ...
Nhưng rồi anh đã ra đi ...
Mang theo mối tình đầu ...
Anh nhớ không, chiếc nhẫn cỏ ngày xưa ...
Chiếc nhẫn cỏ dần khô ...


Bất lực, chẳng làm đc gì, chẳng nói đc gì khi người ấy buồn. Gió ư, gió ở đâu. Gọi gió làm gì, hay lại muốn trốn chạy, muốn vịn vào cơn gió để lấy cớ ra đi. Tưởng mình là cơn gió, để quên đi nỗi buồn của sự cô đơn, để kiêu ngạo nói gió không cần có ai. Hay là để biện minh cho sự vô tâm, cho những lỗi lầm.

Haha, buồn cười thật. Gió ư. Gió ở đâu.

Đời là gì, sống để làm gì. Lạc lõng và ngu xuẩn tồn tại vô ý thức.

Ngày mai sẽ đến. Vâng, sẽ đến khi mặt trời chưa mọc, khi tuyết rơi phủ trắng cả trời.

Tình yêu, giống như đuổi theo 1 bông tuyết.

Có bao nhiêu người nói tôi kiêu ngạo, bao nhiêu người nói tôi ngông cuồng. Và có bao nhiêu người đã nhìn thấy tôi yếu đuối. Bao nhiêu người hiểu tôi cũng có những phút giây muốn buông xuôi tất cả, muốn gục đầu vào vòng tay tôi yêu, để tìm kiếm sự thanh thản và yên bình.

Haha, buồn cười thật, gió ư, gió ở đâu.

Sống làm cái gì nhỉ. Để rồi tất cả đều chết. Chết là hết, vĩnh cửu và vô tri, thế sống là chờ cái chết à. Ha, thế thì đơn giản quá. Thế sao ai cũng sợ chết, sợ cái gì đằng sau cái chết à. 1 thế giới khác khốn khổ hơn, hay là sợ sự cô đơn vĩnh hằng ấy.

Em nói gì cơ, sao anh nghĩ nhiều thế à, sao anh ko thấy mệt mỏi à. Mệt. Mệt lắm chứ. Nhưng anh không thể không nghĩ. Anh không dám ngừng suy nghĩ, em có hiểu không. Đấy là chứng cớ rằng anh vẫn tồn tại.

Mai dậy lại cười, lại quên hết chuyện hôm nay.

Lúc nào cũng cười. Haha.

Lửa thử vàng, đường xa gian nan.
Đọc tiếp !

Oh my God, Japan !!!!

Thuận theo ý trời và lòng người, hôm nay làm phát review về Nhật Bản. Phần đầu tiên phải nói tới, và cũng là phần anh em quan tâm nhất : Gái Nhật.

Mở đầu, khẳng định 1 câu cho chị em sung sướng : gái Nhật default nó kém xa nhà mình.

Cho tớ cũng chả phải rừng rú gì, cũng sát sạt Tokyo, đi xe điện 20’ là đến ổ ăn chơi và tệ nạn Shibuya. Cho nên, lịch duyệt của tớ không phải là thấp.

Các anh em hay xem phim, nghe nhạc, xem ảnh gái Nhật là cứ hấp tấp bảo gái Nhật xinh. Xin thưa, đấy là đỉnh của cái nón thôi ạ. Những cái cô đi chụp ảnh, đóng phim thì cũng đã hơn 100 triệu dân Nhật mới tuyển ra đc.

Gái Nhật có 1 đặc điểm : từ trẻ con lớp 7 ( trung học ) trở lên, khi đi ra đường, bất kể thời gian, thời tiết, mục đích đều phải trang điểm. Người Nhật quan niệm : mình làm cho mình đẹp lên chính là tôn trọng người khác. Mà dân Nhật nổi tiếng là tôn trọng người khác nên chuyện 1 bà già tóc bạc phơ đánh phấn dày cộm, mặc áo 2 dây, đi bốt, cách xa 10m đã thấy mùi nước hoa ngào ngạt cũng chả phải chuyện lạ, mà chuyện trẻ con bé xíu đi học, đi chơi thể thao cũng làm tí phấn, tí son là điều đương nhiên không phải bàn cãi. Con gái VN sang đây, bọn Nhật nó sốc, nó sợ mà nói thẳng là nó hơi khinh khi thấy dân mình không trang điểm. Như vậy, trang điểm đã trở thành 1 phép lịch sự, 1 văn hoá ra đường của người Nhật.

Vì nó là chuyện đương nhiên nên trong trường cũng có hẳn 1 môn cho con gái học về cách tự trang điểm cho mình. Trên truyền hình cũng chiếu nham nhảm những chương trình như thế, nên, trình độ trang điểm của gái Nhật đã thuộc loại thượng thừa siêu đẳng rồi.

1 ý nữa, đấy là bọn Nhật nó giàu bỏ mịe, chuyện nó bỏ ra 1 triệu, 2 triệu ( tương đương 1,2 man gì đấy ) là chuyện đơn giản như không, nên, chất lượng của đồ trang điểm của nó là loại xịn nhất.

Từ tất cả các ý trên, khẳng định : không có gái Nhật ra đường không trang điểm và nó trang điểm là xinh lên rất rất nhiều.

Ra đường, nhìn gái xinh nhiều nham nhảm. Nhưng, có thật là xinh không

Nhìn gái Nhật, không thằng nào dám khẳng định nó bao nhiêu tuổi, mà cũng chả dám khẳng định nó xinh thật hay không. Vì không biết đấy là cái mặt trời sinh hay là do nó bỏ ra cả 10 tiếng để tạo ra nữa. Đấy, đố ai biết sau lớp phấn son 1 cm kia là cái gì đấy :D.

Như vậy, khi nhìn, tớ xin bỏ qua phần da mặt và màu sắc mà chỉ chú ý đến tỉ lệ khuôn mặt. Nếu thế, tớ thích con gái VN hơn.

Giờ đến phần trang phục.

Nếu là bọn học sinh cấp 2 và cấp 3 thì không có nhiều để nói vì bọn nó hầu như toàn mặc đồng phục. Mà đồng phục bọn nó đơn giản váy và áo kiểu cốt pha :D. Tớ là tớ phục nhất bọn nó khoản mặc váy. Trời lạnh có khi đến âm độ vậy mà bọn nó vẫn mặc váy ra đường như kiểu là nóng 30 độ vậy. Mình thì áo trong áo ngoài, quần trong quần ngoài rồi khăn, găng tay, mũ len mà vẫn run lên, vậy mà bọn nó váy ngắn ( chắc chỉ dài khoảng 20cm :D ), áo đồng phục, thêm cái khăn là nhiều mà bọn nó nhởn nhơ như bò ăn cỏ. Bái phục bái phục.

Mà hình như gái Nhật nó rất kết váy thì phải, không chỉ bọn học sinh mà kể cả các bà các cụ, các cô các chị đều mặc váy ra đường ( tuỳ theo độ tuổi mà nó dài dần ra :D, thường thì nó ngắn nhất ở các chị J ).

Nói thật, tớ sợ bọn trang điểm 1 thì tớ sợ khoản trang phục 10. Lúc mới sang Nhật, các ông sempai bảo không cần quan tâm đến trang phục của mình, xấu đẹp, sạch bẩn, lành rách đều không quan trọng vì như thế mới là mốt J) Lên shibuya kinh hoàng, thôi thì áo rách như ăn mày, con trai mặc quần bó, đi bốt như con gái, con gái thì chỗ thiếu thì coi như không có, mà chỗ thừa thì bùng nhùng như giẻ lau, tóc tai thì nhuộm tím xanh đỏ vàng, nâu hồng nõi chuối, thôi thì đủ cả chỉ thiếu mỗi màu đen L, bác nào học về mỹ thuật sang đây cứ phải gọi là khóc thét. Kiểu tóc, đứa thì rũ rượi đứa thì xù lên, trên ngắn dưới dài, sau không trước có, thôi thì, tởm cực. Mà quần áo phần lớn là bọn nó tự chế, tha hồ sáng tạo, tha hồ phối màu, tha hồ cắt chỗ này, chắp chỗ kia, nói chung, càng quái dị, càng khác người càng đc yêu thích.Nhận xét, khoản màu sắc và kiểu dáng thì thời trang Nhật phải gọi là thời trang kinh hoàng.

Tiếp sẽ là phần thân thể :D.

Nói chung, Nhật là 1 nước châu á nên gái Nhật nó cũng nhỏ nhắn. Nhưng, 1 điểm không lẫn vào đâu đc là : chân to như cây chuối hột. Thật, có khi bọn con trai Nhật nó cũng chả to bằng đâu. Mình học taekwondo, đá bong suốt nên chân to là hiển nhiên, thế mà nhìn bọn nó vẫn phải khép nép, kiêng nể vài phần Có lẽ là do bọn nó thể thao nhiều, trong trường bao giờ chả có rất nhiều các câu lạc bộ thể thao, bảo 1 đứa con gái Nhật bất kì ( trừ bệnh tật ) ra chạy vài cây nó coi như muỗi. Con con gái VN, các cậu có chạy đc vài cây như thế không, và các chàng trai, các bạn thích như thế nào.

Tạm hết part 1, những nhận xét này đều là nhận xét bằng mắt, còn những cái khác thư thả cho tớ tí.

Part 2 sẽ là ý thức dân Nhật trong làm việc.
Đọc tiếp !

Đêm

Mai không phải đi làm

Tự nhiên hôm nay muốn thức khuya, muốn nghĩ linh tinh, muốn viết linh tinh

Giờ là 1 h sáng

Phòng bé mà lại nhiều đồ đạc

1 cái tủ lạnh, 1 cái ti vi, 2 cái máy tính, 2 cái đài và rất nhiều những đồ linh tinh khác

Trên phòng dán đầy những bức ảnh của mình

ảnh gia đình, ảnh bạn bè, và 1 người rất đặc biệt

trên mặt bàn vứt la liệt những đồ linh tinh

cái di động màu bạc, to sụ, đã mất 1 lần may mà 3 tuần sau tìm lại đc

cái đĩa driver của cái máy tính hàng cũ, dùng sướng hơn ở nhà

1 cái bát và đôi đũa vừa ăn xong vẫn chưa kịp dọn

Chồng sách vở đủ loại : tiếng nhật, tiếng anh, toán, lý, hoá, giấy a4, … chẳng có cái nào vào với cái nào

Chỏng chơ trên đấy là 1 cái vỏ chai nước ngọt, 1 vỏ bia và 1 bịch sữa vừa mới bóc

Lạnh quá

Tiếng cái tủ lạnh cũ kĩ kêu rì rì trong góc phòng

Tiếng thằng cùng nhà đang ngáy o o

Mai sẽ là 1 ngày dài với cu cậu

Cu cậu sẽ như mọi lần

Vào nhà đổ ập xuống đệm

Rồi rên rỉ ca thán 10 phút

Sau đó mệt quá ngủ quên lúc nào không biết

8h, chuông đồng hồ đổ dồn, lại lọ mọ dậy, ăn qua loa rồi đến trường

1 ngày như bao ngày

Sáng 2h30 dậy

Ra tiệm báo trong tình trạng ngáy ngủ và co ro

Rồi lao ra đường

Giữa gió, lạnh, và lá vàng rơi

Gió lạnh cào rát mặt

Tay mang 2 găng tay mà vẫn tê buốt

Mồm thở hồng hộc, mồ hôi vẫn có sâu trong lớp áo

Lá vàng rơi

Chao qua chao lại giữa ánh đèn vàng vàng đỏ đỏ

Cứ mỗi cơn gió, lại có một cơn mưa

Rồi 1 ngày có tuyết

Trắng xoá

Chẳng còn thấy lá vàng đâu nữa

Nhớ nhớ mong mong

Tuyết chạm vào da

Chẳng thèm tan nữa vì da người cũng đã tê buốt rồi

Rồi trơn

Chạy cầu thang ngã túi bụi

Chửi thề vài câu rồi lại chạy tiếp, ngã tiếp, đứng lên và lại ngã

Báo rơi văng tung toé

Thở dài và tiếp tục

Có ai ngây thơ thích vè đẹp của tuyết

Mà chẳng biết tuyết lạnh như thế nào

Chẳng biết con người trong tuyết thấy cô đơn, hờn tủi hơn

Tuyết trắng,

Che đi những màu sắc của ngày thường

Nhưng nỗi buồn, sự cô đơn, buồn tủi chẳng biết có màu gì

Mà sao thấy miên mang, mênh mông và trống rỗng

Về nhà lao vào trong chăn

Muốn tìm 1 chút hơi ấm, muốn giữ lại 1 chút hơi ấm

Xa xăm, mộng mị

Muốn đắm chìm trong những cơn mơ

Về 1 ngày trời đông

Nắm tay ai mà thấy nóng ran cả người

Run rẩy và hạnh phúc
Đọc tiếp !

asahi - thế giới ko có đàn bà

Nhìn danh sách học sinh đi Asahi, toàn 1 lũ đực rựa, có 2 cái tên con gái nhưng người không phải con gái ( 1 giải QG điền kinh, 1 HCB karatedo thế giới :(( ).

Đến tiệm, cả tiệm, không bói đâu ra đc 1 đứa con gái nào. Thỉnh thoảng lắm mới thấy vợ của shocho năm nay hưởng thọ 50 tuổi.

Đi phát báo, phát vào cái giờ bọn nó còn đang say giấc và còn đang mải đi chơi ở những chỗ như là shinjuku, shibuya... chỗ mình chả có lấy 1 mống.

Đi học, kì lạ là tuyến xe điện mình đi lại là tuyến vắng nhất trong Tokyo, nằm ra mà ngủ cũng chả chết ai, và tất nhiên, không có ngắm nghía gì đc.

Đến trường, bọn khác nói gái Hàn quốc trường nó xinh lắm, vậy mà đến trường mình thì... khiếp. Ăn mặc nhìn phát kinh, răng thì đen xỉn vào vì hút thuốc lá. Giờ kaiwa ( hội thoại ) chẳng lẽ lại hỏi nó có biết cách nói mà không mở mồm ra ko =)).

Đến thư viện, khổ, toàn bà già ở nhà rỗi việc ra thư viện đọc sách. Thôi, đừng hi vọng gì em nhé.

9h. Về nhà. Đi trên con đường vắng vẻ, đẹp, lãng mạn, nhưng lại thấy tay mình thiếu vắng hơi ấm bàn tay ai, cứ vậy bước đi, trong miên mang và hồi tưởng.
Đọc tiếp !

Mùa đông

Mùa đông này.

Lần đầu tiên đón mùa đông không có hơi ấm của gia đình, của bạn bè.

Mùa đông này, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết. Rất nhiều người nói với mình là thích ngắm tuyết. Tuyết đẹp lắm, lãng mạn lắm, dưới màu trắng tinh khiết của nhưng bông tuyết, 2 người đi bên nhau mới tuyệt làm sao. Nhưng đó là tuyết trong những bộ phim Hàn ướt nước mắt, là tuyết trong trí tưởng tượng của mọi người thôi. Có ai biết khi bông tuyết chạm vào da, là cái rét buốt, tê tái. Có ai biết, tuyết là cái lạnh 0 độ C, là da mặt lại dầy lên vài cm vì gió cào vào mặt.

Sáng. 2h30 dạy, đường phố vắng tanh càng làm cho cái lạnh Nhật bản thêm phần thê lương. Ấy thế mà đến 4h, phải cưởi vợi áo ra, vẫn có mồ hôi như thường.

Về đến nhà, lao vào trong chăn, cuộn tròn vào. Chuông đồng hồ kêu,ném. Chuông điện thoại kêu, tắt. Cứ muốn chìm vào trong chăn, tránh xa những cái âm thanh thúc giục. Thời gian nặng nệ trôi qua.

Liệu có nằm mãi trong chăn đc không, rồi cũng phải dậy thôi. Ngày hôm nay, nếu không dậy nổi thì sau này, mãi mãi không thể dậy nổi.
Đọc tiếp !

Cánh thư cuối cùng

31 - 5 - 2006

Bring me to life

How can you see into my eyes

Like open door

………….

em à

em có nhớ bài hát này không

có lẽ là không rồi

vì em nghe nó trong 1 lần bị làm phiền mà

anh thực sự choáng váng

tại sao thế em

vì sao có rất nhiều cách để chia tay,

em lại chọn cách gây tổn thương lớn nhất cho cả anh và em

hay em nghĩ,

đó là cách hay nhất để anh quên em và em quên anh

nhưng mà anh cũng ngốc nghếch thật

em đã nói trước rồi

sao anh lại không tin

lại cho là người khác

1 niềm tin mù quáng chăng

anh xin lỗi về tất cả

về sự phiền phức anh mang đến cho em

về sự ngu ngốc của anh

anh hiểu em đã mệt mỏi như thế nào

nhưng anh vẫn choáng váng trước những gì em nói

anh không xứng đáng vơí em

em cần 1 người biết chia sẻ

anh lại không thể là chỗ dựa cho em lúc em cần

em nói em đã mệt mỏi lắm rồi

em ghét anh

anh cảm thấy sợ sự thay đổi trong em

anh không muốn người nào bước vào cuộc đời mình lại ra đi một cách buồn bã

anh chẳng trách em đâu

có lẽ những gì em nói không phải là tất cả

anh cần phải ra khỏi cuộc đời em

anh cũng không muốn để em phải chờ đợi

anh phải đi

anh khao khát muốn bước ra ngoài thế giới

em có còn nhớ

cái lần anh hỏi em về 1 bộ phim giả tưởng

về người du hành vũ trụ có thể đi tìm nguồn gốc của loài người

anh hỏi em

nếu em là người đó em có đi không

anh đã thuyết phục em ở lại

nhưng hôm đó anh cũng đã nói

nếu là anh

anh sẽ đi

anh cũng từng nói anh thích cái tên Tuấn Phong

là cơn gió phiêu du tự tại

có lẽ

tính cách này của anh không thể là người em cần

anh không thể nói em hãy quên anh đi

anh cũng không muốn nghe em nói anh hãy quên em đi

có những người

những việc

dù có chết anh cũng không muốn quên

anh sẽ lấy quyển sổ

nếu nó còn bên em

em sẽ không vui được

và anh sợ một ngày

nó sẽ không còn tồn tại nữa

nếu nó ở bên em

em sẽ còn phải nhớ đến anh

nhưng thôi thì nếu em quên anh mà em thấy vui hơi

em hãy quên anh đi

nếu chỉ có 1 người nuối tiếc

hãy để người đó là anh

dù sao

anh cũng là người mạnh mẽ

không có gì có thể đánh gục anh được đâu

đèn trời bay lên là nhờ ngọn lửa trong lòng nó

anh muốn bay

và trong lòng anh luôn có 1 ngọn lửa không bao giờ tắt

chỉ mong em hãy luôn giữ lời hứa với anh

và sau này là với 1 người khác

em hãy quan tâm đến bản thân mình hơn

muốn yêu thương người khác

em phải yêu thương bản thân mình trước đã

nếu không

tất cả chỉ là hời hợt giả dối

nói chia tay chẳng nuối tiếc chẳng buồn thì nói dối quá

cảm ơn em về tất cả

chúc em sẽ tìm được người em yêu và yêu em

chắc chẳn rồi em sẽ tìm thấy người em yêu thực sự

người sẽ đem lại hạnh phúc cho em

anh phải tự chọn con đường đi cho riêng mình

con đường của anh

sẽ có rất nhiều khó khăn

rất nhiều sự hi sinh

nhưng nếu anh không đi trên con đường đấy

anh không còn là anh nữa

cuộc đời thật lạ

nó đem em đến với anh

rồi lại đem em đi trong những ngã rẽ của cuộc đời

trong ngã ba số phận

anh và em đã chọn khác lối

nhưng biết đâu đấy trên con đường này

anh và em sẽ gặp lại nhau

một năm tới

chắc sẽ rất khó khăn

nhưng khi vào đại học

sẽ khác

chính em đã nói thế mà

anh cũng tin rằng trên con đường của anh

anh sẽ tìm được 1 người song hành cùng anh

anh nghĩ anh chẳng tồi tệ như em nói đâu

chẳng lẽ gần 3 tỉ người trên thế giới

lại không có ở đâu đấy

1 người yêu anh

phải không em

"cánh thư cuối cùng

quên bao điều chưa nói

em xa tôi

xa tôi từ đây"
Đọc tiếp !

21 - 3 - 2006

21 - 3 - 2006

em à

hôm nay 21-3 rồi

em dạo này thế nào

sao anh hay thấy em đi một mình thế

anh còn thấy em đi với cô bạn ở A3 của mình, em ít đi với cô ấy vì lớp cô ấy và em cách nhau khá xa.

Anh hiểu mà

Sáng nay, khi em gọi anh,

em có biết cảm giác của anh thế nào không.

Nó hồi hộp và cũng sung sướng thật khó tả, em là vậy đó, luôn làm cho anh

Khi anh mở những quyển sách ra, thực sự anh hi vọng ở 1 bức thư, 1 lời nhắn cơ

thế mà em lại trả lại cho anh cả những bức ảnh của anh

đó là điều khiến anh vô cùng bất ngờ và đau khổ

anh đã khóc

em sẽ quên anh thôi

Em trả sách anh, không sao cả

nhưng em trả lại cả ảnh của anh

hỏi làm sao anh không đau lòng cho được

em đã quên anh

những ngày tháng anh và em bên nhau, cứ cho là cũng không đáng để em phải nhớ suốt đời nhưng chẳng lẽ em không có chút kỉ niệm gì về anh, em không dành cho anh tí tình cảm nào hay sao mà ảnh của anh em cũng để lại.

anh đáng ghét đến mức em không còn muốn nhớ 1 chút gì về anh hay sao

anh buồn lắm

anh đã khóc

anh khóc 1 mình, ngay sau khi thấy em gửi anh cho anh

vì anh biết, tình cảm em dành cho anh từ đây không còn nữa.

Em đã muốn lãng quên thật rồi

anh vẫn hi vọng 1 ngày em sẽ trở lại bên anh

nhưng giờ đây, anh hiểu ta sẽ không thể như ngày xưa được nữa.

anh vẫn nhớ những ngày đó.

thật hạnh phúc

mối tình đầu sao dễ tan vỡ vậy chứ

nếu biết thế, anh đã không dành mối tình đầu cho em

nhưng anh sẽ không hối hận

vì anh yêu em nhiều lắm

anh có cảm giác lo sợ

rằng từ trước tới giờ, em đã khi nào thật lòng với anh chưa,

nếu có, sao em tàn nhẫn thế

anh sẽ giải thích cho em là em làm thế để anh không đau lòng, để em nhẹ nhàng hơn

anh không trách em đâu.

Từ trước đến giờ, anh luôn nghĩ em là 1 cô gái nhạy cảm, thông minh

em biết T. thích em,

T. cũng đã nói với em

em đã từ chối

T cũng đã gây ra cho em không ít phiền phức,

vậy sao dạo này em hay nói chuyện với T thế.

anh biết mình không có quyền xen vào

cũng có thể là em chỉ hỏi bài T thôi

nhưng em có biết như thế là đã nói với T rằng : tôi cho anh 1 cơ hội

Chẳng lẽ em quên anh nhanh thế

em đã vội vàng tìm cho mình 1 người khác

anh không tin

em không phải là người như thế phải không

anh yêu em lắm
Đọc tiếp !
18-3-2006

Em à,

Hôm nay là 18-3 rồi.

Tính từ cái ngày 2-3 ấy, cái ngày anh đã nhận được tin nhắn của em, đã 16 ngày rồi.

Anh nhớ em lắm.

Những ngày sau khi nhận được tin của em. Anh cảm thấy thật "bình thường". Cũng không phải không có gì

nhưng với anh, nó là bình thường. Nhất là khi anh quen buồn 1 mình rồi. Bề ngoài, anh tỏ ra thật bình thường. Anh vẫn cười nói, nhưng ai biết được trong anh cảm thấy thế nào.

Hình như anh còn vui vẻ hơn bình thường nữa là khác.

Mỗi lần nhìn thấy em, lòng anh lại quặn đau. Anh không hề muốn chúng ta kết thúc như thế.

Anh đau lòng khi phải nghe em nói chúng ta sẽ là bạn tốt. Anh không cần 1 người bạn tốt.

Anh cần em.

Anh chỉ cần em thôi.

Anh nhớ tới trước đây em đã nói gì với anh. Anh nhớ lắm.

Càng ngày, anh càng buồn, anh không muốn cười nữa.

Sức sống dường như rời bỏ anh, nhưng anh không thể thể hiện ra ngoài, anh không muốn người khác thương hại mình, anh lại càng không muốn em trông thấy anh trong bộ dạng ấy. Rồi em sẽ buồn, em sẽ coi thường anh

nhưng anh thực sự cảm thấy buồn tẻ. Anh muốn khóc, muốn vô cùng, nhưng có cái gì đó ngăn cản anh lại. Không ai nói với anh là hãy khóc đi.

Anh nói với Mai. "Tao biết là sẽ thế này" anh không muốn nói gì thêm, nói thêm, Mai sẽ cười vào mặt anh.

Anh nói với chị anh " chị rất vui khi nghe tin đó".

Tại sao???, Tại sao những người anh quen lại không đồng ý với tình yêu của chúng ta,

anh có lỗi gì, em có lỗi gì. Trong anh, em luôn là 1 thiên thần.

Bây giờ, anh không thể cười nổi.

Anh nhớ em lắm.

Bây giờ em đang làm gì nhỉ.

Liệu em có nhớ tới anh không.

Em có là Fan Fan của anh không.

Tại sao em lại bỏ anh ???

Anh biết là mình không phải là người toàn diện, hoàn hảo.

Lúc đầu, anh nhớ tới nụ cười của em. Anh nhớ tới lúc nắm tay em, rồi em viết vào tay anh. Anh nhớ tới những kỉ niệm của mình.

Nhưng bây giờ, trong anh không còn hình ảnh của em nữa, Anh chỉ nhớ tới người con gái có tâm hồn thanh cao, đi cùng anh. Anh nhớ tới những gì em đ ã nói. Anh nhớ tất cả. Anh nhớ tới lúc đi cùng em, anh cảm thấy thoả mái biết bao, anh cảm thấy hạnh phúc biết bao. Giá như em không quá xinh đẹp như thế.

Anh ghét trường mình, ghét những người đã làm cho em phải buồn.

Anh biết những gì em đã trải qua. Anh rất thương em. Khi em chia tay anh đến lúc này, anh chưa bao giờ mang lòng oán hận em, không hề trách cứ em. Anh chỉ lo cho em. Không có anh, em sẽ sống thế nào. Em không biết chia sẻ với ai. Ai sẽ cho em lời khuyên, ai sẽ đi cùng em lúc em buồn, ai sẽ an ủi em. Rồi em sẽ lại khóc thầm mỗi khi ngủ, ,em sẽ lại sợ hãi những ảo giác cô đơn của mình, em sẽ lại rơi vào hố đen của cảm xúc, em sẽ lại nhưng em trước lúc gặp anh. Anh rất thương em. Chắc chỉ có anh là người hiểu nhưng gì em đã trải qua- dù chưa thật nhiều.

Những ngày xa em, anh nhận thấy cả 2 chúng mình thật ngu ngốc.

Kẻ ngu ngốc nhất trên đờì là những người không biết chia sẻ, nói ra những gì mình nghĩ.

Anh và em đều là loại người này.

Anh không muốn chia sẻ với ai vì anh không có khả n ăng nói được mình nghĩ gì, anh không tin tưởng ai cả, và anh cũng không muốn họ phiền về anh.

Em không chia sẻ với anh vì lí do nào vậy,

Anh nhớ em nhiều lắm. Anh yêu em nhiều lắm.

Hiện thực trước mắt anh tàn nhẫn quá, càng nhớ em, anh càng đau đớn cho hiện thực.

Bao giờ thì nó sẽ qua đi đây, rồi sẽ có ngày em quên anh. Hình bóng anh trong em sẽ nhạt nhoà đi.

Anh rất sợ hãi khi nghĩ tới điều đó. Nhưng anh bây giờ chỉ biết lặng lẽ một mình thôi.

Không có em, lúc nào anh cũng cảm thấy cô đơn.

Ở một nơi nào đó, em đang sống cuộc sống của em và dần lãng quên anh.

Tại sao anh lại mất em.

Anh muốn khóc.
Đọc tiếp !

Linh tinh

Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn?
Những lời nói mang chút cuồng nhiệt ngây thơ của người trẻ tuổi, bạn có thể từng nhớ lại chăng?
Giống như những lời thề khắc sâu vào trong tim, không rời xa cho đến lúc chết.
Bạn có dang cả hai tay ôm người yêu dấu đó vào lòng không?

Bạn có còn nhớ cảm giác bất ngờ, hạnh phúc, khi được người đó ôm lấy mình. Bạn không nhìn thấy mắt người đó, không nhìn thẳng được vào đôi mắt của ngườ đó, chỉ thấy khuôn mặt người đó khẽ khàng áp vào lưng mình. Nghe trái tim đập mạnh, cứ muốn cảm giác đó kéo dài mãi mãi.

Để nhiều năm sau đó, khi bạn cô đơn, khi bạn đau khổ, cảm giác ngày xưa lại ùa về, trái tim vẫn đập mạnh, mắt vẫn ửng hồng, vẫn thiết tha mong giây phút đó kéo dài mãi mãi.

Đến chết tôi cũng không bao giờ quên giây phút đó, không bao giờ quên em.
Đọc tiếp !

Phong

Những tia nắng yếu ớt của 1 ngày đông khẽ khàng luồn qua khe cửa. Phong lặng ngắm khung cửa sổ. Cái lạnh của miền Bắc thật da diết, khác hẳn với cái lạnh nơi xứ người. 2 năm xa quê hương là 2 năm là 2 năm khắc khoải nhớ cái cảm giác này.
2 năm, biết bao thay đổi, mà kì lạ thay khung cửa sổ này vẫn vậy. Vẫn là những cơn gió se lạnh mang theo cái hương thơm của phố phường. Phong khẽ thở dài. Con người đã khác xưa.
Có tiếng gõ cửa. Phong thấy xót xa khi dáng mẹ chậm chạp hơn xưa, khi mái tóc mẹ đã bạc đi nhiều. Anh vòng tay ôm lấy mẹ.
“Ngày xưa mẹ ôm con, bây giờ con ôm mẹ nhé”.
Có giọt nước mắt nóng hổi thấm qua áo.
Phong thả bước dọc theo con phố. Khác xưa nhiều lắm. Dòng kí ức đẩy Phong tới góc phố thân quen. Ngày xưa nơi này bán xương rồng. Đó cũng là nơi anh gặp cô.
Cô có mái tóc dài ngang vai, đôi mắt to, đen láy, chăm chú nhìn những cây xương rồng. Bây giờ cô đã là sinh viên. Cô có thấy tiếc cho quán xương rồng ngày xưa như anh không.
Cơn gió nào đưa đẩy những chiếc lá khô xào xạc. “Anh có thấy tiếng hát của lá bàng không”. Câu hỏi bâng quơ nào hiện lên trong kí ức phong. “Anh là phong, là cơn gió lang thang, thổi qua mang niềm vui cho những chiếc lá khô. Nhưng rồi cơn gió ấy cũng đi thôi”.
Anh mải miết theo đuổi khát vọng của mình mà quên mất phải chờ đợi người khác.
“Anh đi rồi chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa,
Thôi đừng nhắc
Hạ tàn …”
2 năm theo đuổi ước mơ CNTT nơi xứ người, hình bóng cô đã phần nào nhạt phai. Nhưng nơi góc phố này, biết bao kí ức lại tràn về. Những nuối tiếc về mối tình đầu chẳng hiểu sao lại tan vỡ.
Phong nhớ con mưa bất chợt của mùa hè. Có 2 người đi chẳng nói câu nào. Đến khi mưa tạnh, cô mới cầm tay anh. Cô lấy ngón tay mình viết vào lòng bàn tay anh. Những dòng chữ chỉ 2 người biết được. Không màu, không vết mà sao khắc sâu vào trái tim anh. Chẳng lẽ cũng vì thế mà người viết quên nhanh vậy sao.
Anh trách cô sao phũ phàng, sao ngày anh đi cô chẳng nói câu nào.
Có lẽ cũng đúng thôi, tính cô là thế mà. Cô từng đố anh làm thế nào để nắm chặt tay 1 người khác.
“ Khó thật, làm thế nào để người ta không bị đau nhỉ.”
Cô nhìn thằng vào mắt anh
“ Chỉ khi nào người đó cũng muốn nắm tay anh thật chặt.”
Anh hiểu.
“Chẳng ai có thể cố nắm chặt tay người khác mà giữ được họ cả.”
Anh thấy tay cô siết chặt tay anh hơn. 8 năm, quá sức với cô và với cả anh nữa. Cô đã không thể cố gắng và anh cũng không muốn làm cô đau.
Anh sợ cô khóc.
Cô yếu đuối và anh mong làm chỗ dựa vững chắc cho cô.Cô đã hứa cô sẽ chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn. Không biết giờ này, liệu cô có còn giữ lời hứa ấy không, cho dù không còn là với anh nữa.
Anh tự hỏi, sao cô không hứa với anh là cô sẽ mãi yêu anh. Cô chưa bao giờ nói yêu anh. Chỉ có 1 lần duy nhất cô viết vào tay anh. Đó là điều chưa trọn vẹn của mối tình đầu. Anh đã trao cô cả trái tim và anh cảm nhận được tình yêu của cô.
“ tình yêu vẫn vẹn nguyên là 1 bí mật ngay cả khi đã được thổ lộ. Vì chỉ ai yêu thực sự mới biết mình được yêu.”
Anh tin là cô yêu anh.
Những ngày đầu xa nhà, anh đã khóc vì cô đơn, vì nhớ nhà và vì cô. Anh không muốn chia tay, nhưng 8 năm, quá dài với tuổi thanh xuân của người con gái. Anh không muốn cô phải chờ đợi. Nhưng chia tay, anh thấy mình mất đi 1 điều quá quí giá, anh sợ vĩnh viễn anh không tìm lại được. Nụ cười của cô rất quan trọng với anh, nụ cười mà anh đã từng thầm nhủ mãi mãi anh sẽ giữ gìn cho cô.
Nhưng rồi tất cả quá khứ cũng tan biến như con mơ. Vì anh là phong, đến để rồi đi.
Đúng vậy, anh là Phong, là cơn gió lang thanh. Anh đang mải miết trên con đường theo đuổi ước mơ của mình. Ước mơ của anh to lớn lắm, và anh đã tìm ra cơ hội của mình. Chẳng có cơ hội nào mà không có thách thức, chẳng có thành công nào mà không có hi sinh.
“Nếu được chọn lại, mình vẫn là cơn gió”.
Đọc tiếp !

Mưa

Trời mưa ...

Ngồi đọc lại blog của chính mình. Những gì mình viết. 2 năm trước, vừa xa lạ vừa thân quen.

Bất chợt mỉm cười...

Rồi sợ ...

Mình thay đổi nhiều quá, nhiều quá rồi ...

Invisible ...

1 khoảng lặng ...

Cậu đang nghĩ gì vậy ?
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2009

Balance

Balance
Trong cuộc sống, có lẽ việc tự tìm cho mình 1 balance là 1 điều rất quan trọng.

Khi mới sang Nhật, mình hoàn toàn mất balance. Quá nặng nề vào việc học mà bỏ quên mất balance của chính mình.

Đó là 1 khoảng thời gian mình phải hi sinh rất nhiều sở thích của mình.

Nhà chật, 2 thằng, lại còn bọn Nhật ở bên cạnh, và thế là sở thích Rock trở nên làm phiền người khác. Đến mức mình tưởng mình đã quên Rock rồi. Vậy mà khi nghe lại, vẫn cảm thấy sảng khoái và "điên điên". Mình mãi mãi là 1 fan cuồng của Rock.

Thời gian hiếm hoi, mình phải bỏ đi cả sở thích Origami nữa. Không còn những khoảng thời gian mình ngồi 1 mình, đầu óc hoàn toàn thảnh thơi với 1 mảnh giấy vuông nữa.

Mình mất đi những nốt trầm trong cuộc sống.

Nhưng từ khi chuyển ra sống 1 mình. Dù hơi buồn, nhưng mình thấy mình đã tìm lại được balance của mình. Không quá vội vàng, không quá trầm lặng. Cuộc sống của mình bây giờ là sự kết hợp giữa công việc và sở thích cá nhân. Kết hợp giữa mục tiêu và hưởng thụ.

Mình bây giờ có những luật không bao giờ phá vỡ. Chính những luật đó giúp cho mình bảo vệ được balance.

Mình không phải kẻ kẹt sỉ, chỉ đơn giản là chi tiêu có kết hoạch và có mục đích. 1 luật của mình, là không mua quá nhiều, không mua những thứ không cần thiết. Mình sẽ không bỏ ra 100 yên để mua 1 thứ vớ vẩn mà mình không cần thiết, nhưng sẵn sàng bỏ ra 8 man để mua 1 cái máy ảnh.

1 luật nữa là không đi muộn. Mình cực ghét đi muộn và những đứa đi muộn. Sáng ở tiệm sau 2h10 là sẽ tính đi muộn. Dù đến ngồi chơi 10 phút nhưng mình vẫn đến sớm, đơn giản đó là luật. Nó giúp mình bảo vệ thời gian biểu trong ngày.

Trước mình là 1 kẻ sống theo hứng, thích thì làm, không thích thì thôi. Nhưng giờ với những luật của mình, có lẽ không thể hứng lên như thế được. Việc gì phải làm thì sẽ làm cho xong, dù không thích nhưng vẫn sẽ làm. Đó là luật.

Luật quan trọng nhất, có lẽ là tự qui định bản thân mình phải suy nghĩ tích cực. Trước 1 vấn đề, mình sẽ cố không phản ứng 1 cách bồng bột và ngay lập tức. Phải suy nghĩ. Rồi trước vấn đề đó, mình sẽ nhìn nó theo góc độ tích cực và tiêu cực. Rồi so sánh giữa 2 cách suy nghĩ đó. Việc còn lại đơn giản là làm theo cách tích cực, không băn khoăn.

Bị ngã ư, đứng lên và đi tiếp, nằm đấy ai giúp, nằm đấy là công việc tự nhiên nó xong à ?
Dậy sớm ư, không sao, Nhật bản đêm nay là của riêng ta.
Chạy cầu thang ư, không sao, suốt 1 năm rưỡi, chưa từng bị ốm, nặng nhất chỉ là hắt hơi vài cái. Đấy là cái tác dụng tuyệt vời của chạy cầu thang đấy.
Thất bại ư. Có nghĩa là mình chưa đủ mạnh để thành công. Phải cố gắng nữa. Thất bại thực sự là đánh mất niềm tin và khát vọng. Và mình thì không thể gục ngã chỉ sau 1 thất bại được.

Đó là luật.

Nhưng luật cũng qui định rằng, mỗi ngày Chủ nhật phải cầm máy ảnh đi lang thang. Phải tìm cách để giải trí, để thư giãn vào mỗi ngày chủ nhật. Luật rồi, đi chơi thôi
Đọc tiếp !

yêu Ars, yêu ông giáo già

Yêu Ars, yêu ông giáo.

Hôm nay Ars đã dạy cho mọi đội bóng khác thế nào là fairplay. Rõ ràng trận đấu với Liv, Ars không cần phải đá hết sức, vì mục tiêu duy nhất hiện tại là C1, buông trận Liv, giúp Liv tạo sức ép cực lớn lên MU, ép Mu phải đá hết sức và trong tâm lý lo sợ trong những trận đấu còn lại, rõ ràng là 1 nước cờ hợp lý nhất, để gián tiếp tạo lợi thế trong 2 trận 1 mất 1 còn ở C1 . Trong cái viễn cảnh năm thứ 4 liên tiếp không có danh hiệu nào, có lẽ mọi HLV, mọi đội bóng đều lựa chọn phương án buông trận Liv.

Nhưng đó không phải là Ars tôi yêu, không phải là Ars bạn biết. Ars tôi yêu giống như 1 gã Don Quixote trong bóng đá hiện đại, cứ mải mê theo đuổi thứ bóng đá đẹp và quyến rũ, và rồi lại vấp ngã ngay trước ngưỡng cửa của thiên đàng.

Ars tôi yêu, ngày hôm qua đã chiến đấu, đã cống hiến với 1 tinh thần dữ dội. Đó có phải là trận đấu cuối cùng của họ không? Đó có phải là trận đấu ngay sau khi họ thất bại trước Chel không ? Đó có phải là trận đấu ngay trước khi họ đá với MU không ? Ai cũng biết câu trả lời, nhưng không phải ai cũng hiểu được nguyên nhân của nó. Chỉ có những người yêu bóng đá thực sự mới trả lời được thôi.

Đó là Ars tôi yêu.
Đọc tiếp !

Tại sao Wenger chưa bị sa thải ?

Cứ sau mỗi mùa thế này, tớ lại đặt câu hỏi "Bao giờ thì Wenger bị sa thải?" Nhưng có vẻ fan và board của Arsenal bị Wenger bỏ bùa rồi, vì tớ vẫn thấy người ta "In Arsene we trust"..

Tớ thấy rất unfair không chỉ cho Arsenal fans mà còn cho cả các HLV của các CLB khác. Trước đây có Gullit ở Chelsea cũng hô hào bóng đá đẹp, rồi Johan Cruyff, rồi Kevin Keegan, Bobby Robson, bác nào cũng nói đến bóng đá tấn công nghệ thuật blah blah, chứ chẳng riêng gì Wenger. Nhưng riêng chỉ có lão người Pháp này là còn tồn tại được sau 5 mùa ko danh hiệu (và có khi còn lâu hơn nữa). Lại còn được fan tôn thờ như thánh ("In Arsene we trust").


Đây là 1 comment của 1 fan MU gửi đến cho fan ARS, với câu hỏi : "Có bạn fan Arsenal nào đầu óc còn tỉnh táo vào đây giải thích cho tớ nghe vì sao các bạn mê lão Frenchman này thế với. ".

Thứ nhất, nếu 1 kẻ đầu óc tỉnh táo, thì sao lại có thể bị lão Frenchman này bỏ bùa được :|. Có nghĩa là, chẳng ai giải thích được cho anh đâu.

Trong số fan của các đội bóng, có lẽ fan MU là mơ mộng nhất, chẳng thế mà họ đã đặt tên cho sân vận động của họ là "nhà hát của những giấc mơ".

Fan Liv là fan trung thành nhất. Cứ đằng đẵng chịu cảnh thất thường của đội bóng, từ những giây phút thăng hoa tại C1 đến những trận đấu thua cả đội bóng hạng Nhất.

Fan Chel là cá tính nhất. Chẳng thế mà họ có thể chịu nổi cái tính khí bốc đồng, ngang tàng của Mourinho, sẵn sàng đương đầu với sự chỉ trích, rằng những đồng Rúp của Abramovich đang làm bẩn bóng đá.

Fan của Ars, có cả 3 tính cách này. Họ gọi sân nhà của họ là "sân bay", họ chấp nhận 1 đội bóng mang đầy tính cách của 1 đứa bé, họ ngang ngược với những lời dè bỉu, rằng đội bóng của họ chỉ là 1 nhà trẻ - vụng dại, hay hờn dỗi nhưng đá bóng với niềm đam mê và niềm tin vào thứ bóng đá đẹp-có lẽ là ảo ảnh.

Fan Ars, như tôi, có lẽ lúc nào cũng mơ mộng về thứ bóng đá đẹp ấy - bật tường 1 chạm với tốc độ cực cao và độ chính xác đến từng centimet, để rồi vênh mặt với những lời nhận xét : pha bóng mang nhãn hiệu Ars, như 1 lời khẳng định thứ bóng đá ấy chỉ có thể có tại "sân bay". Và fan Ars, như tôi, tin rằng, chỉ có 1 người có thể tạo ra thứ bóng đá mê hoặc ấy - Arsene Wenger.

Wenger - 1 giáo sư kinh tế - lại giống như 1 gã Don Quixote. Trong cái thời đại bóng đá như 1 nghề, như 1 công cụ kiếm tiền, thì ông lại 1 mình đi ngược lại dòng chảy của thời đại, như 1 kẻ mộng du đi kiếm tìm những giá trị đã mất, những giá trị được coi là nền tảng của bóng đá : tính nhân văn và cái đẹp. Ông có thấy ông giống như gã hiệp sĩ xứ Mancha ấy không. 1 mình đương đầu với cối xay gió, và lúc nào cũng ảo tưởng về 1 tình yêu không có thật. Ai là nàng Dulcinca del Toboso của ông ?

Rồi tôi lại tự hỏi : ai khiến ông phải khổ sở đến vậy. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt ông khi trả lời phỏng vấn sau trận thua trước MU. Ai bắt ông phải đem những đứa trẻ chưa đủ bản lĩnh ra thi đấu, rồi phải đau đầu suy nghĩ cách vá víu 1 đội hình thủng lỗ chỗ vì trấn thương. Người ta sẵn sàng cho ông tiền, và tiền đó không phải lấy từ túi ông. Thế tại sao ông phải tiết kiệm, để rồi phải khổ sở ?

Tại vì, đơn giản thôi, ông là Wenger. Ông tin vào bản thân mình, tin vào những giá trị nhân văn của bóng đá : có điều gì mà không có cái bắt đầu. Ông sẵn sàng trao niềm tin nơi các cầu thủ trẻ, cho họ cơ hội vào sân, tôi luyện họ thành những cầu thủ lớn. Đó là nhân đạo của ông, sẵn sàng trao niềm tin.

Thất bại và những lời chỉ trích. Có bao nhiêu người sẵn sàng chờ đợi đội bóng non trẻ của ông vấp ngã để lao vào. Nhưng ông không thay đổi, vì ông là Wenger.

Không phải tất cả fan Ars đều đồng tình với chính sách chuyển nhượng của Wenger. Dù cho họ có là những người kiên nhẫn nhất, thì họ cũng mong muốn nhìn thấy đội bóng của mình giành được những danh hiệu. Nhưng thời gian cứ trôi mà đội bóng của ông mãi vẫn chưa lớn được. Và có lẽ, sự kiên nhẫn đang đi đến giới hạn của nó. Lần đầu tiên, có những lời kêu gọi ông từ chức.

Nhưng vấn đề là, kiếm ở đâu trên thế giới, 1 người có thể đem lại cho chúng tôi thứ bóng đá đẹp - có lẽ chỉ là ảo tưởng - thứ mà chúng tôi đã yêu và mãi tin vào Ars.

Và có lẽ, chúng tôi cũng giống như ông, chúng tôi cũng là những gã Don Quixote, và Ars là nàng Dulcinca del Toboso của chúng tôi.

Hãy tiến lên, hỡi những gã Don Quixote ngốc nghếch.
Đọc tiếp !

Xin gọi tên anh

Xin gọi tên anh

Khi cả thế giới nhắc đến trận chung kết C1 với 2 cái tên Messi và Ronaldo, thì tôi xin được nhắc đến trận đấu trong mơ ấy bằng tên anh. Thierry Henry.
Đó là 1 trận đấu trong mơ. Phải không, Titi. 3 năm trước, anh cũng thi đấu trong 1 trận chung kết như thế. Nhưng 20 phút thần kì của Henrik Larsson đã tước đi của anh, không chỉ là 1 chiếc cúp mà anh còn thiếu, nó còn tước đi niềm tin và hi vọng của anh ở Ars. Và trớ trêu thay, giờ đây, anh lại đang trong màu áo đội bóng đã đánh bại Ars 3 năm trước – Barca.

3 năm trước, anh và ars vào đến trận chung kết bằng 1 thứ bóng đá phản ars nhất mà tôi biết. 4-5-1, với 5 tiền vệ ở giữa sân để sẵn sàng bóp nghẹt trận đấu. Nó không đẹp, nhưng hiệu quả. Và hiện tại, anh với Barca đang là đội bóng đẹp nhất thế giới, thứ bóng đá tấn công không ngừng nghỉ. Nhưng tôi vẫn thấy, đâu đó sự mong manh của cái đẹp.

Khi anh rời Ars, chúng tôi không có 1 lời oán trách anh. Anh đã làm tất cả có thể cho Ars, anh đã ra đi, ngẩng cao đầu, như 1 người đàn ông. Và chúng tôi, vẫn luôn nhớ đến anh như là cầu thủ xuất sắc nhất trong lịch sử Ars, con trai của thần gió. Sân Highbury, và giờ là Emirates, mỗi khi có cơn gió nào thổi qua, chắc vẫn còn những người nhớ đến số áo 14 với cái tên Henry.

Walcott sở hữu 1 tốc độ còn nhanh hơn anh, nhưng còn lâu lắm, cậu bé ấy mới có thể có được những pha xử lý tinh tế và uyển chuyển như anh đã từng khiêu vũ với trái bóng trên sân khấu Highbury. Với chúng tôi, anh là duy nhất.

Tôi sẽ xem trận đấu đó, không phải vì Messi, không phải vì Ronaldo, cũng không phải là vì Anh hiện tại. Tôi sẽ xem, sẽ mơ mộng như tôi đã từng. Về anh, về Ars 3 năm trước.

Hôm nay, anh sẽ viết tiếp giấc mơ còn dang dở của mình, và với chúng tôi, những người yêu mến anh và Ars, anh sẽ viết tiếp giấc mơ còn dang dở của chúng tôi.

Người ta sẽ nói tôi hoài cổ. Nhưng trong trái tim tôi, chỉ có 1 Henry – Henry của Ars – mối tình đầu của tôi.

Cầu chúc cho anh thành công, Henry.
Đọc tiếp !

Cứ tưởng tượng đi em

Dường như, càng ngày tôi càng trở nên lãng mạn.

Không phải trong tình yêu, vì hiện tại tôi chẳng có tình yêu nào cả. Mà trong cách sống của tôi. Ngày xưa, tôi chỉ biết Toán và Programming. Với tôi, niềm vui giải được 1 bài toán, niềm vui khi thấy program của mình chạy ngon lành, là 1 điều tuyệt vời. Nhưng giờ, tôi hiểu, có nhiều thứ cũng tuyệt vời như thế.

Như tôi kể với bạn về sân bóng. Tôi tiếc cho bạn, vì bạn chẳng bao giờ biết xỏ giầy vào sân, và bạn sẽ không bao giờ hiểu sự thích thú khi đứng giữa 1 sân bóng rộng thênh thang, hay sự khoan khoái khi bạn nằm dài trên sân, để cho cỏ đâm qua áo, nghe tiếng hò reo của đồng đội.

Bạn như 1 con cá. Sống bình yêu trong 1 cái hồ. Cái hồ đấy là cả thế giới với bạn. Bạn chỉ dám bơi trong cái hồ, ngước cặp mắt mình lên nhìn bầu trời, nhìn người ta qua lại. Bạn có cảm thấy nhàm chán với cái hồ đấy không. Chắc chắn là có. Nhưng bạn không đủ dũng cảm để nhảy lên khỏi mặt nước chứ đừng nói gì việc bơi ra ngoài biển lớn. Và bạn thiếu 1 thứ nữa, sự lãng mạn của những giấc mơ.

Bạn bảo, thế giới này chỉ toàn là tưởng tượng. Người ta tưởng tượng ra tình yêu, tưởng tượng ra hạnh phúc, tưởng tượng ra cả những nỗi đau nữa. Tôi sẽ không cần thiết phải đề cập đến vấn đề triết học, rằng sự khác biệt lớn giữa duy vật và duy tâm. Nhưng, chúng ta cảm nhận cuộc đời này theo cách của chúng ta. Và theo 1 khía cạnh nào đó, thế giới này là sản phẩm của trí tưởng tượng của chúng ta. Thế thì, có gì sai khi chúng ta tưởng tượng ?

Người ta thương hại cho những người mắc bệnh tâm thần, những người luôn nghĩ họ nhìn thấy thần thánh, nhìn thấy những nàng tiên, nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy được. Nhưng, những người tâm thần ấy, họ cảm thấy hạnh phúc trong thế giới của họ, họ mặc kệ những kẻ tự cho mình là sáng suốt, những kẻ hàng ngày phải sống cuộc sống bị bắt buộc. Ai mới là kẻ đáng thương hại ?

Thế giới của bạn nhỏ bé quá, và bạn cũng tự giới hạn những giấc mơ của mình. Bạn ước được thấy SAF, được nhìn ông ấy, nhưng bạn sẽ không dám chạm vào. Tôi ước được gặp Wenger, ngồi xuống cạnh ông giáo, nói chuyện về nước Pháp, đất nước lãng mạn của những hoa hồng,rượu vang và nước hoa. Tôi khác bạn. Tôi mơ ước và tôi dám làm. Tôi khao khát được trải nghiệm cuộc đời này.

Tôi sợ chết lắm. Và tôi càng sợ, cuộc đời duy nhất mình có được, chỉ là 1 sự tiếc nuối. Tưởng tượng đi. Nếu 1 phút nữa bạn chết...


Chẳng ai định nghĩa được tình yêu. Tago vĩ đại đã nói : Tình yêu là hành vi cao cả nhất của tâm hồn, và là kiệt tác của loài người. Cho nên, việc cố tìm cách định nghĩa tình yêu quả là 1 hành vi thô thiển.

Tôi không muốn chạm vào nỗi đau của bạn. Và trong tôi, cũng có 1 sự sợ hãi mơ hồ. Mơ hồ như chính tình yêu của tôi.

Nhưng cuộc sống, đâu phải chỉ có tình yêu. Cuộc sống rộng lớn lắm, còn có nhiều thứ đáng để trải nghiệm.

Mong rằng, bạn có thể phá bỏ được bức tường vô hình của mình, đến với thế giới rộng lớn của những giấc mơ.
Đọc tiếp !