Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

Xử lý ngôn ngữ tự nhiên

http://viet.jnlp.org/home

Cứ tưởng sau ngày quyết định phong bút, quyết định không viết nữa, sẽ không còn động chạm đến văn chương.
Quyết định thành 1 lập trình viên thô kệch.

Vậy mà cuối cùng, mình lại vào lab "xử lý ngôn ngữ tự nhiên".

Cuối cùng cũng không thoát được cái nghiệp chữ nghĩa =)).
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

10-10-2011

2 số 10 rất khó đứng cạnh nhau.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

Quyết định !

Có những quyết định làm thay đổi cả đời người. Mình đang đứng trước 1 quyết định như thế.

1 ngã rẽ nhẹ nhàng, và 1 con đường bằng phẳng. 1 góc cua gấp, và 1 con đường gập ghềnh.

Tự hỏi lòng, tại sao mình lại sang Nhật ? Để đi 1 con đường nhẹ nhàng hay sao ?
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

CƯỜI :| :|

Du học là thế. Du học là cô đơn. Du học là lạnh lẽo. Du học là học ở rất rất xa.

Giống như Trịnh đã nói, "trong những ngày tuyệt vọng cùng cực ấy, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau".

Có lẽ, trong những ngày cô đơn ấy, tôi và cuộc đời đã chấp nhận nhau.

Chấp nhận cuộc sống được tạo nên từ những điều không hoàn hảo.
Chấp nhận sự cô đơn như là 1 phần của cuộc sống.

Chấp nhận không có nghĩa là cam chịu, không có nghĩa là hèn nhát. Chấp nhận cũng cần dũng cảm. Chấp nhận là sẵn sàng đổ đi "cốc nước đầy", để cốc nước ấy có thể đón nhận những điều tươi mới. Chấp nhận là để cho quá khứ ngủ yên, là để cho quá khứ không dằn vặt, để cho trái tim lại có thể yêu như thuở ban đầu.

Tôi chấp nhận cuộc sống quanh tôi với một nụ cười.

Như chàng hoàng tử bé ấy đã nói với tôi, những điều quan trọng nhất thì lại không thể thấy bằng mắt thường.
Những điều quan trọng nhất chỉ có thể nhìn thấy được khi trái tim mở rộng, và đôi mắt nhìn cuộc sống đầy yêu thương.
Tôi chẳng dám chắc tôi có thể nhìn thấy những điều quan trọng nhất ấy, nhưng, tôi đã mỉm cười, thế thôi.
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

^^

Khi tôi có thể thoải mái, thanh thản thưởng thức hương vị của cô đơn và tuyệt vọng, thì tôi có bị cô đơn và tuyệt vọng thao túng không ?

Đôi khi bước chậm lại 1 chút để tận hưởng cuộc sống. 1 ly cà phê, 1 khoảnh khắc thanh bình, 1 bài hát, 1 cuốn sách tôi yêu.

Khi uống 1 ly cà phê, có thực sự bạn đang cảm nhận ly cà phê ấy ? hay bạn còn đang nghĩ đến những việc mình sẽ làm hôm nay, nghĩ đến thời tiết mưa gió, nghĩ đến những việc con con của cuộc sống.

Khi có 1 khoảnh khắc thanh bình, có thực sự bạn đang cảm nhận được nó không ? hay bạn đang bị bao lo toan của cuộc sống cuốn đi.

Thế đấy, tập trung vào 1 thứ thôi, cảm nhận, chấp nhận, rồi bạn sẽ thấy những điều vô cùng mới mẻ mà bạn chưa bao giờ nhận ra.
Đọc tiếp !

Tôi ơi

Cà phê hôm nay khác mọi ngày. Cũng là 1 cốc cà phê đen như thế. Nhưng khác những cốc cà phê uống vội mỗi sáng, tôi ngồi đây, im lặng ngắm nhìn những hạt mưa vỡ tan trên nền đất, thả lòng theo những lời tựa của Trịnh Công Sơn, và nhấm nháp từng vị đắng chát.

Văn của Trịnh, giống một thứ bùa chú bằng ngôn ngữ, nó nằm giữa Văn, Thơ và Nhạc. Giống một thứ du ca của 1 tâm hồn đã vượt lên trên những lo toan của cuộc đời.

“Tôi ơi đừng tuyệt vọng”

Mỗi con người có 1 số phận. Sông vẫn chảy đời Sông, Suối vẫn trôi đời Suối. Hãy cứ để tất cả trôi qua, giống như những hạt mưa vỡ vụn và biến mất.

Điều gì đã qua, cứ để cho qua. Người sang sông, cứ để cho người hạnh phúc với con đường mình đã đi. Người không dám uống cạn cốc rượu độc tình ái, cứ để cho người hắt đi những giọt dịu dàng cuối cùng.

Tôi ngồi đây, chiêm bái về sự cô đơn.

Có những điều người ta chỉ lấy ra được từ sự cô đơn. Chỉ có trong sự cô đơn, người ta mới chịu nhìn sâu vào những góc khuất ngay trong trái tim mình. Sự cô đơn bọc kín người ta lại giống như 1 cái kén, để rồi khi họ bước ra khỏi cái kén ấy, họ không còn là con tằm xấu xí nữa, họ đã hoá thành những cánh bướm đẹp đẽ và phù du.

Cuộc đời giống như khi ta mặc kẹt trên 1 cành cây, với 1 con trăn đang trườn tới và 1 lũ sói đang đợi ở dưới, ta vẫn cố nuốt lấy những giọt sương trên lá.

Hay cuộc đời giống như những số nguyên tố. Có qui tắc, nhưng ta có dùng cả đời cũng không thể tìm ra được.

Hay cuộc đời giống như cái cách 1 người đàn ông ngồi ngắm nhìn những điều hạnh phúc trong cuộc đời mình, giống như 1 vị khách qua đường trong 1 chiều mưa lạnh.

Có những lúc tôi thèm được làm khách trong chính cuộc đời mình. Giống như 1 người ngồi yên lặng bên dòng sông và lơ đãng nhìn những chiếc lá trong dòng chảy ấy. Dòng sông là trôi đi. Trôi đi là chấp nhận, trôi đi không phải là chối bỏ.

“Tôi đưa tay ra đón
Chiếc lá tàn úa trong gió lạnh
Giật mình, lá bay đi”

Dù là chiếc là giật mình hay tôi giật mình, cuối cùng còn lại gì trong tôi ? Chỉ còn lại những mảnh vụn của 1 giấc mơ vỡ nát. Tôi gọi là gì nhỉ, “khoảng khắc vỡ nát của giấc mơ khi tôi cố chạm vào”. Ừ, chấp nhận chiếc lá đã bay đi, ừ chấp nhận những mảnh vỡ của trái tim, ừ chấp nhận giấc mơ đã mất.

Sự cô đơn, cũng giống như cốc cà phê đen tôi đang uống. Nếu ta chỉ uống vội vàng, sẽ chỉ thấy vị đắng chát trong miệng. Nhưng nếu có thể, nếu ta ngồi nhâm nhi và chiêm nghiệm, sẽ thấy sau những vị đắng ấy, vẫn có vị nồng, vẫn có vị thơm.

1 thứ gây nghiện.
Đọc tiếp !

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Vào thu rồi phải không ?

Lần đầu về vào kì nghỉ hè.

4 năm mới được ăn múi mít đầu tiên ^^.

4 năm mới được ăn canh cua, rau đay, và mấy quả cà. Trưa nay bu nấu rau ngót, nhớ có lần mình viết về bát canh rau ngót ở Nhật mà bác Tuấn Anh mang sang. Lần này sang cũng cố cầm về 1 ít rau ngót cho mấy đồng chí bên đấy.

Nhà mới có điều hòa, nhưng về mấy hôm mưa, lạnh, chưa được thưởng thức điều hòa của bu ^^.

Sáng đi dọc con phố Lê Đại Hành đầy bóng cây, nhìn lũ học sinh áo trắng cấp 2,3 đi dọc con đường, lại nhớ 1 thời cấp 3 với bao kỉ niệm.

Thời gian, cứ hờ hững bước đi chẳng đợi ai bao giờ.
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Em ơi, Hà Nội phố




Chẳng ai hát được bài này hay như Bằng Kiều.

"người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi 1 con đường".

Sẽ có ngày mình phải khóc khi nghe thấy câu hát này.
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

những vệt lá bay ngang



Không có tôi, không có cậu, chẳng ai khác cả. Chúng ta chỉ là những vệt lá bay ngang.
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

đêm

Anh đang ngồi viết report trong 1 căn phòng trên tầng 4, có cửa sổ nhìn về phía mặt trời.
Chắc chỉ 1 lúc nữa thôi, bình minh sẽ lên, và căn phòng sẽ ngập nắng.

Anh ngồi 1 mình, bật bài "Gửi anh" của Mỹ Linh, bật thật nhỏ để tiếng hát của chị ấy giống như 1 lời thì thầm.
Khi nghe bài hát này em có nhớ đến anh không ?
Anh không biết, nhưng anh sẽ tin là như thế.

Cách 2 múi giờ, anh chúc em ngủ ngon.
Đọc tiếp !

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

đôi khi


Nếu em quay mặt bước đi quá nhanh, sẽ không bao giờ biết được có 1 người đứng nhìn em cho đến lúc bóng em khuất hẳn.

Nếu em cúp máy quá nhanh, sẽ chẳng bao giờ biết được có 1 người luôn chờ đợi để em tắt máy trước, sẽ chẳng bao giờ biết được có 1 người cảm thấy trống rỗng và cô đơn đến thế nào sau những lời tạm biệt.

Mong em, đôi lúc hãy lưu luyến một chút, có được không ?
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Thương em

Nắng chênh vênh
Nagaoka buồn tênh 1 ngày không đặc biệt

Sáng ngủ nướng
mở mắt ra thấy điện thoại kêu ầm ĩ
tắt chuông, ngồi dậy, tặc lưỡi, "bùng".

Chiều thực nghiệm
nghe tiếng "mổ" bàn phím như rang lạc
có mấy thằng hiểu mình đang code gì :)).

Tối ngồi 1 mình phòng zemi
viết mail chỉ trích thằng cùng nhóm viết code như trẻ con mẫu giáo
tự thấy mình hoành tráng vãi linh hồn =)).

Nửa đêm tỉnh giấc
dek ngủ được!!!
mở facebook viết nhăng viết cuội
đọc 1 câu thơ của 1 người xa lạ
"Chiều chênh chao…
Em biết dựa vào đâu cho khỏi ngã?"
Thương em
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Nếu bạn hiểu!

Nếu bạn hiểu, bạn có cuộc sống của bạn, tôi có cuộc sống của tôi.
Cuộc sống của tôi vẫn thế, nhiều tâm sự cho những nỗi buồn, và nhiều khoảng trống cho cảm giác cô đơn.
Cuộc sống của tôi vẫn thế, đơn điệu trong những tiếng chuông báo thức và lịch làm việc, trong những con đường lạnh, tối và ít âm thanh.
Nhưng đó là cuộc sống của tôi, 1 kẻ "mạnh mẽ nhưng cô độc".

Bạn giờ đã có cuộc sống khác. Những lo toan, những hạnh phúc, những giấc mơ rất riêng.
Mong bạn hạnh phúc với cuộc sống của mình.

Còn 1 kẻ như tôi, sẽ không bao giờ từ bỏ niềm tin vào cuộc sống này đâu.
Đọc tiếp !

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Dũng cảm

Tôi không đủ dũng cảm để yêu 1 người không yêu tôi. Tôi đã từng đọc được ở đâu đó, rằng "yêu 1 người là cho họ quyền năng được làm tổn thương mình". Và trao cho 1 người không yêu mình thứ quyền năng đáng sợ như vậy, thì chắc chắn sẽ phải chịu những tổn thương, những dằn vặt, những nhức nhối chẳng mấy người có thể vượt qua được.

Ngày xưa cô hỏi tôi, "giữa 1 người yêu em và 1 người em yêu, em chọn người nào". Thực ra không ai bắt tôi phải trả lời, nhưng sự lựa chọn luôn là 1 phần của cuộc sống. Có thể bạn không cần phải nói ra câu trả lời của mình, nhưng cái cách bạn yêu sẽ thể hiện câu trả lời. Sẵn sàng theo đuổi người mình yêu, hay chờ đợi 1 người yêu mình. Muốn là người chủ động trong tình yêu, hay đơn giản là sẵn sàng làm tất cả những gì họ yêu cầu. Cảm thấy may mắn vì được người ấy yêu hay cảm thấy yêu họ là 1 sự ban ơn. Có nhiều cách để bạn tự hiểu câu trả lời của mình.

Có người hỏi tôi, để nắm chặt tay 1 người, thì phải làm thế nào. Câu trả lời, của tôi và cô ấy, là chỉ khi người đó cũng muốn nắm chặt tay mình.

Có người hỏi tôi, ai là người may mắn hơn giữa 2 chúng ta. Tôi trả lời, gặp nhau đã là may mắn cho cả 2. Uh, tôi may mắn, và cô gái ấy cũng thế.

Tôi có lỗi với nhiều người. Với những người yêu tôi.

Em, người yêu tôi bất kể những lạnh lùng của tôi. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với em, cảm thấy có lỗi vì sự tàn nhẫn của mình. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã cố ý gieo vào lòng em những hi vọng, chỉ vì sự ích kỉ và sợ hãi cô đơn của mình. Hi vọng 1 ngày em sẽ tha thứ cho tôi, còn tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ dám gặp em.

Bạn, người yêu tôi chưa bao giờ dám thổ lộ. Người chỉ im lặng nhìn theo những bước chân tôi đi, im lặng đọc từng dòng tâm sự của tôi trên blog. 3 năm cấp 3, bạn cũng chỉ biết im lặng và nhìn tôi từ xa. Tôi biết. Tôi chưa đến mức ngốc nghếch và vô cảm đến mức không cảm nhận được tình cảm của bạn. 8 năm rồi, sao bạn vẫn nuôi những tuyệt vọng trong lòng ngay cả khi đã biết tôi vẫn yêu người con gái khác.

Bạn nữa, người đánh thức sự dịu dàng trong tôi, người gửi hơi ấm vào trái tim tôi. Nhưng rồi bạn cũng đi. Mang theo tất cả những điều đó.

Tôi không muốn tình yêu chỉ từ 1 phía. Giống như cái nắm tay kia, chỉ 1 người cố gắng, sẽ chẳng bao giờ giữ được nhau cho đến cuối cuộc đời. Nhưng có lẽ tôi hiểu rõ câu trả lời của tôi. Ngày hôm đó, tôi đã trả lời cô, với 1 lý do đầy dũng cảm. 5 năm sau, tôi vẫn trả lời như thế, nhưng lý do thật sự thì lại hèn nhát vô cùng.

Yêu thương cần dũng cảm, mà từ bỏ cũng cần dũng cảm.

Tôi sợ cảm giác ân hận. Những ngày cô đơn kinh khủng ấy, tôi bị giằng xé bởi sai lầm của mình. Không biết bao nhiêu lần tôi nói giá như, không biết bao nhiêu lần tôi vẫn tôi mơ thấy cảm giác mất mát lạnh lẽo và bất lực ấy. Tôi sợ những ngày tháng đó. Vẫn nói "thép đã tôi thế đấy", nhưng có mấy người muốn trở lại những ngày tháng ấy.


Sự cô đơn giống như 1 con quái vật, nó có mặt ở khắp nơi, ở góc phòng, ở trong những giọt mưa, hay trong ga xe điện ấy, và chỉ cần 1 phút yếu lòng, nó sẽ vồ lấy, sẽ lôi tuột bạn vào đêm tối. Lúc đó, bạn sẽ thấy 1 tia sáng, 1 hơi ấm, 1 kỉ niệm, nhưng rồi nó cứ bay xa, bay xa mãi. Có ai không ân hận vì không nắm giữ lấy tia sáng, giữ lấy hơi ấm, giữ lấy kỉ niệm ấy.

Tôi sợ tôi sẽ sai lầm.
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Be Stronger Japan

1 tuần từ cái ngày thảm hoạ ấy.

Nước Nhật vẫn đang oằn mình để chống chọi với những khó khăn, để cố gắng cứu từng sinh linh một trong những đống đổ nát tuyệt vọng.
Nước Nhật vẫn đang căng mình lên với nỗi lo về 1 cuộc khủng hoảng hạt nhân, mà trong viễn cảnh xấu nhất có thể huỷ diệt cả đất nước này.

Nơi tôi sống, học, và làm việc chỉ cách nhà máy hạt nhân 200km, tức là cách tâm chấn vụ động đất khoảng 250km. Tôi vẫn nhớ, 1 tuần trước, khi tôi đang nằm trong phòng thì tất cả mọi thứ bắt đầu rung. Tôi mở mắt ra và tự nhủ : "rung tí, chẳng có việc gì cả", tối tôi vẫn đi làm bình thường. Thậm chí đến khi chủ tiệm nói về trận động đất, tôi vẫn cảm thấy bình thường : "động đất thôi mà, đã quá quen với nước Nhật này rồi".

Có lẽ tôi không cần nói thêm về những mất mát và tổn thất to lớn từ động đất và sóng thần. Có lẽ tôi cũng không cần nói thêm về tinh thần bất khuất, và ý chí phi thường của người Nhật trong cơn hoạn nạn. Tất cả đã được mọi người nói quá nhiều.

Báo chí VN thổi phồng lên nhiều việc và tạo 1 tâm lý vô cùng lo sợ cho mọi người ở nhà. Mẹ và chị đã gọi điện giục tôi về. FB đầy những comment theo kiểu "về đi". DHS tại trường có lẽ quá nửa đã về nước. Người VN ở đây cũng thế, cũng quá nửa đã về VN. Thấy mọi người hoảng loạn, đôi lúc cũng khiến tôi cảm thấy không yên. Nhưng sự bình tĩnh của người Nhật và các phân tích về tình huống xấu nhất đã khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Trong giờ khắc khó khăn này, tôi chợt nhận ra, tôi yêu và nợ đất nước này, những con người này rất nhiều.
Làm sao tôi có thể quay lưng bỏ đi, để lại cho họ những khó khăn, để lại cho họ cái suy nghĩ rằng tôi chỉ biết lo cho bản thân mình. Tôi không phụ bạc những gì họ đã làm cho tôi, không thể quay lưng lại với những điều tôi luôn tin tưởng.

Đây là giờ phút Nhật bản cần tôi. Tôi sẽ ở lại, sẽ chung tay với những con người vĩ đại mà bình dị đó. Tôi sẽ làm tất cả những thứ trong khả năng của mình để góp 1 phần nhỏ bé cho nước Nhật.

Tôi đã hiến máu, đang lên kế hoạch quyên tiền ủng hộ bằng ý tưởng của mình và sự giúp đỡ của những người bạn Nhật, sẽ giúp đỡ những người tị nạn ở thành phố của tôi.

Đất nước này, đã, và sẽ mãi là 1 phần trái tim tôi.
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

Hãy Available khi nói chuyện với tôi

Từ cái lần đầu làm quen với giao diện Yahoo, có lẽ ai cũng biết cái chế độ Available(A) và Invisible(I). FB cũng có. Nhưng có 1 sự khác biệt, khi bạn I trên FB, không ai nhìn thấy bạn, và bạn cũng không nhìn thấy ai. Còn trên Yahoo, dù không ai nhìn thấy bạn, nhưng bạn vẫn có thể thấy những người A.

Tôi thích cái cách I trên FB hơn. Người ta thường dùng I khi không muốn nói chuyện với người khác, không muốn bị họ làm phiền. Thế tại sao Yahoo vẫn để những người I nhìn thấy những người A? Điều này khiến I trên Yahoo có những ý nghĩa khác hơn.

Vì những ý nghĩa khác đấy, đôi lúc tôi cảm thấy khá khó chịu khi người chat với mình để chế độ I. Từng có 1 thời gian tôi cực đoan, rằng không chat với những người để I. Vì họ I, có nghĩa là họ không muốn người khác làm phiền, thế thì họ cũng đừng làm phiền tôi.

Sẽ có người nói rằng hơi quá, nhưng tôi nghĩ, I hoặc A nó cũng cần có phép lịch sự của nó. Giống như khi bạn nói chuyện với người khác, hãy chuyển sang A, giống như 1 nụ cười, rằng nói chuyện với họ là 1 điều may mắn và tốt đẹp. A có nghĩa là bạn sẵn sàng, là bạn muốn, là bạn tôn trọng, là bạn TRUNG THỰC với người nói chuyện cùng bạn. Nói chuyện với 1 người I, có cảm giác có điều gì đó lừa dối mình.

Trên mạng có các phần mềm và web check I. Tôi đã từng, nhưng sẽ không bao giờ sử dụng các phần mềm đó nữa. Tại sao tôi phải kiểm tra xem 1 người có I với tôi hay không? Với tôi, họ I có nghĩa là họ không muốn, có nghĩa là nếu tôi nói chuyện với họ, tôi sẽ làm phiền họ.

Trong Yahoo vẫn có chức năng I với tất cả mọi người, nhưng vẫn A với 1 số người.

Tôi hi vọng bạn (em) hãy sử dụng chức năng này.
Đọc tiếp !

Offline messages

Đôi lúc, những Offline messages lại có nhiều ý nghĩa hơn người ta tưởng.

Dù chỉ là những câu nói vu vơ, vô thưởng vô phạt và chẳng có 1 chút thông tin nào, nhưng nó vẫn có 1 ý nghĩa : "Dù em không ở đây, nhưng anh vẫn nhớ tới em".
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

A walk in the clouds

Người đi trên mây rơi xuống đất.

Dù tan nát, nhưng anh ta cũng đã hạnh phúc, cũng đã nhìn thấy cầu vồng ở rất gần. 1 căn nhà cạnh biển, có cửa sổ và vườn trồng đầy hoa hướng dương.

Thank you for loving me.
Đọc tiếp !

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

:)) ( từ FB của 1 người bạn tôi tôn trọng )

Tôi có:
- Thừa tiền để sống "phần đời còn lại".
- Thừa khinh mạn cái chết để sống.
- Thừa tuyệt vọng để nhìn người mình yêu thuộc về người khác.
- Thừa thời gian để nhìn ngắm mỗi ngày mặt trời lặn trên đỉnh núi.
- Thừa hơi lạnh để chôn mình trong hầm rượu.
- Thừa già nua để nhìn thấy chuyến xe của đời mình.

Tôi không có:
- Thêm nhiều thời gian để phấn đấu.
- Thêm những ước mơ để bay cao.
- Thêm những giọt nước mắt để khóc cho những người ở lại.
- Thêm những tiếng cười trong ngôi nhà tĩnh lặng đến rùng rợn này.
- Thêm một giấc mơ để hình dung rõ về quá khứ sôi nổi.
- Thêm một gương mặt thân quen để tái hiện tuổi trẻ đang đánh mất.
- Thêm tiếng thở dài để nhìn gương mặt mẹ cha sau khi tôi ra đi.

Tôi thiếu:
- Trên đời này, tôi chỉ thiếu mình em!

Trước ngưỡng cửa của bóng đêm, mọi thứ dường như không trọng lượng!
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

Mùi hương ( từ FB của máy bay Gini )

1. Người đàn ông ấy có mùi của hạnh phúc. Cái mùi khiến nàng ghen tị khi ở bên. Mỗi khi vô tình hít phải mùi hương dễ chịu đó vào lồng ngực, nàng lại cau mày và thở hắt ra.

"Em không thích sự thơm tho nơi anh"

"Sao thế? Em thích anh bốc mùi hôi như Lâm của em à"?

"Đừng dùng sở hữu từ như vậy" - nàng bực dọc nhướn mày ( không rõ vì mùi hương hay vì câu nói của người đàn ông) - "Chẳng có ai là của em và em không là của ai hết. Nhớ chưa!"

Người đàn ông thơm tho cười bao dung như một cử chỉ ngầm đồng ý. Ông biết khi nào nên dừng để không làm nàng khó chịu.

"Vậy sao em không thích sự thơm tho của anh?"

"Vì nó thể hiện tình yêu của người đàn bà đứng sau anh – vợ anh - lớn đến thế nào. Mùi hương này sở hữu anh, khẳng định với những cô em vây quanh anh rằng bàn tay nâng niu từng cái áo cái quần cho anh đáng tin cậy hơn tất thảy"



2. Lâm có mùi của sự cô đơn. Cái mùi khét lẹt của khói thuốc, của xe cộ ngoài phố, của những bữa ăn đêm đơn độc tại quán nhỏ nào đó nơi góc phố - ám vào căn phòng của nàng mỗi khi hắn đến.

Mùi của hắn thiếu hẳn sự chăm sóc. Nó không làm nàng ghen tị, không làm nàng bực dọc.

Nó đơn giản, dễ chấp nhận, nhưng nó khiến nàng cảm giác nàng đang ngửi nó từ mùi hương cha nàng.

Cũng đơn độc, và thiếu hụt sự chăm sóc của bàn tay phụ nữ - kéo theo đó - nàng cũng thiếu đi một bàn tay chăm sóc cần thiết.





3. “Định nghĩa theo mùi hương à? Nếu yêu, Gini sẽ chọn người đàn ông có mùi ấm áp của nắng, thơm tho của hạnh phúc, đó sẽ là mùi của bình yên.” - Gini đã nói với nàng như vậy

“Mùi của nắng à?”

“Ừ, nhưng khó có được nó lắm” - Gini cười lấp lánh sau làn khói mỏng mảnh của tách trà

Nàng gặp Gini lần đầu tiên ở hội chợ.



Bình thường trong bộ váy hoa xanh lam bạc màu.

Gini không sôi động như nàng. Không quyến rũ như nàng.

Mọi thứ ở Gini rất đơn giản.

Từ mái tóc, nét mặt, trang phục, sở thích và các mối quan hệ xã hội.

Điểm cuốn hút duy nhất ở Gini là Gini có nụ cười trong trẻo – đủ – để – mọi – cô – gái – ghen – tị.

“Tuy nhiên” – Gini ngừng lại 3 giây để uống ngụm Quế Chi ấm áp – “chúng ta không thể ảo tưởng được. Người đàn ông có mùi bình yên sẽ không bao giờ xuất hiện”

Nàng ghen tị với Gini. Gini không thơm tho, không ấm áp. Nhưng nàng biết rõ Gini có mùi gì – đó là mùi của bình yên – theo cách riêng của Gini.

Nàng có cảm giác không ai, cái gì có thể chạm được vào tâm hồn Gini để làm tổn thương nó.

Mùi bình yên ấy toát ra từ nụ cười trong trẻo của Gini, từ sự bình thản trong cách sống của Gini.

Nó khiến nàng ghen tị.



4. "Anh có mùi của nắng"

Nàng đã thốt lên như vậy khi ôm anh từ phía sau.

Mùi của nắng mới rất dễ chịu.

Nó tinh khôi.

Đẹp đẽ.

Ấm áp.





Nhưng lại là thứ mùi nàng thấy khó định hình nhất.

Chẳng ai có thể bắt được nắng.

Chỉ có thể nhìn nó, hoặc hòa mình trong đó...

Nhưng khi ta rời xa nơi có nắng, nắng vẫn ở lại nơi nó ở.

Nắng sẽ luôn ở vị trí của nó. Không bao giờ nó theo ta đi vào bóng đêm.



5. Và anh không bao giờ ở lại bên nàng.



6. “Happiness”, “Peaceful for your soul”, “Freshness”, “Be your own star”.. Những slogan của nước hoa, dầu tắm. Nàng thử dùng chúng…

Những mùi hương đó quyện vào giấc ngủ của nàng.

Nhưng nàng vẫn tách biệt chúng ra.

Nàng nhận thấy rõ chúng không thuộc về nàng.

Từ ngày anh rời xa nàng, nàng cố thử đánh giá xem nàng có mùi hương gì.

Và cuối cùng nàng nhận ra nàng có mùi của sự trống rỗng. Cơ thể nàng, dù có dùng bao nhiêu mùi hương đắt tiền đi chăng nữa, cũng bị tách biệt ra khỏi đó. Nàng không có mùi hạnh phúc, mùi ấm áp của nắng, mùi bình yên giản dị của Gini, mùi đơn độc của Lâm hay cha nàng.

Khoảng trống đó đến từ đâu? Nó nằm ở phía nào trong tâm hồn nàng?

Trái qua phải? Phải qua trái? Hay trên xuống? Hay sau ra trước?

Nàng cần biết chính xác vị trí của nó, nguồn gốc của nó – để lấp đầy khoảng trống đó.

Nhưng vô vọng.

Nàng tìm kiếm hạnh phúc ở những người đàn ông đi qua cuộc sống của nàng.

Nhưng vô vọng.



7. “Nếu không tìm thấy nắng, hãy ở yên trong bóng râm. Thay vì tìm thấy niềm vui trong mưa hay giông bão. Nếu tìm thấy nắng nhưng không thể giữ được nắng, hãy ở yên trong bóng tối – một – cách – bình – yên. Thay vì vội vã tìm kiếm cho mình một mùi hương hạnh phúc không trọn vẹn” – cô gái bình thường Gini với nụ cười trong trẻo đã nói với nàng như vậy.
Đọc tiếp !

ICPC 2010 Problem F

#include
#include < map >
#define rep(i,a,b) for(int i=a;i<=b; i++)

using namespace std;
int N, S, W, Q;
int a[100100], m[100100];
map v;

void gene_data(){
int g=S;
rep(i,0,N-1){
a[i]=(g/7)%10;
if (g%2==0){g=g/2;}
else {g=(g/2)^W;}
}
}

void mod_process(){
m[N-1]=1;
for(int i=N-2;i>=0; i--) {
m[i]=(m[i+1]*10) % Q;
}
m[N-1]=(a[N-1]%Q);
for(int i=N-2; i>=0; i--){
m[i]=(a[i]*m[i]+m[i+1])%Q;
}
}

int cal(){
v.clear();
int sum = 0;
rep(i,0,N-1){
sum+=v[m[i]];
if (a[i]!=0) v[m[i]]++;
if ((m[i]==0)&(a[i]!=0)) sum++;
}
return sum ;
}

int main(){
freopen("F.in","r",stdin);
freopen("F.ans.txt","w",stdout);
int sum, c0;

for(;;){
sum = 0;
c0 = 0;
cin >> N >> S >> W >> Q;
if ((N==0)&(S==0)&(W==0)&(Q==0)) return 0;

gene_data();

if (Q==2) {
rep(i,0,N-1){
if (a[i]==0) {
c0++;
sum+=i+1-c0;
}
else {
if (a[i]%2==0) sum+=i+1-c0;
}
}
cout << sum << endl ;
continue;
}

if (Q==5) {
rep(i,0,N-1) {
if (a[i]==0) {
c0++;
sum+=i+1-c0;
}
else {
if (a[i]==5) sum +=i+1-c0;
}
}
cout << sum< continue;
}

mod_process();
cout << cal() << endl;
}
return 0;
}
Đọc tiếp !