Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

II - người lớn

Người lớn rất thích các con số. Họ chẳng bao giờ chịu tưởng tượng cả. Khi bạn nói với họ : "Tôi nhìn thấy 1 ngôi nhà xây bằng gạch hồng, cửa sổ có hoa móng rồng, trên mái có cặp chim bồ câu", thì chắc chắn người lớn không thể tưởng tượng ra ngôi nhà đó. Phải nói với họ rằng: "Tôi thấy 1 ngôi nhà có giá trị đến 10 vạn franc", khi đó họ sẽ nói: "Ôi, đẹp thật".

Người lớn lúc nào cũng đau khổ. Khi họ hạnh phúc, họ chỉ có thể nói: "tôi hạnh phúc quá, không nói nên lời". Nhưng khi họ đau khổ, họ có thể viết được cả 1 cuốn sách về nỗi buồn của họ. Họ có thể quên đi niềm vui 1 cách nhanh chóng, nhưng chẳng bao giờ chịu quên nỗi buồn của họ cả. Vì thế, trong trái tim họ lúc nào cũng đầy những nỗi buồn, và chỉ đủ 1 chỗ bé xíu cho niềm vui mà thôi.

Người lớn, đầu óc họ đầy những con số, và trái tim họ đầy những nỗi buồn.
Đọc tiếp !

I - bài văn tả con lợn

Viết cho giấc mơ ngắn ngủi, với tất cả sự dịu dàng của tôi.
------------------------------------------------------------

Khi tôi lên 8 tuổi, cô giáo tôi cho tôi 1 bài tập về nhà là : "miêu tả con lợn của em". Nhà tôi không nuôi con lợn nào cả, và vì thế, tôi phải tưởng tượng ra 1 con lợn để tả.

Đến giờ, tôi chẳng còn nhớ nguyên văn những gì tôi đã viết nữa, vì trong đầu tôi đầy những con số, và trong tim tôi đầy những nỗi buồn. Nhưng tôi sẽ tả lại cho bạn con lợn đó. Bạn đừng ngạc nhiên, tôi còn nhớ, vì con lợn đó đã khiến tôi thực sự thất vọng về người lớn.

Con lợn tôi tưởng tượng ra có cái đầu to như quả dưa hấu và mình nó to như cái phích và nó có 1 cái đuôi lúc nào cũng phe phẩy, và chân nó chân thấp chân cao và nhìn nó rất oai phong lẫm liệt.

Khi tôi đưa bài văn này cho người lớn đọc, tất cả họ đều cười. Họ bảo làm gì có con lợn nào như thế. Họ còn nói con lợn của tôi bị thọt. Tôi đã giải thích cho họ rằng tôi muốn miêu tả con lợn của tôi có chân dài bình thường, nhưng viết như thế thì thật tầm thường, nên tôi viết chân cao chân thấp để con lợn trở nên sinh động hơn. Người lớn thật ngốc nghếch, họ chẳng bao giờ hiểu được 1 điều đơn giản như thế. Họ vẫn bảo chẳng có con lợn nào như thế, và khuyên tôi thay vì giải thích cho mọi người hiểu con lợn của tôi có chân dài bình thường, tôi hãy tập trung vào học Toán, tập viết cho thật đẹp. Người lớn họ chỉ tin vào những gì họ thấy, và họ chẳng bao giờ chịu tưởng tượng cả.

Vì quá thất vọng với họ, tôi quyết định dấu biệt nó đi, và chẳng bao giờ kể cho ai khác về con lợn của tôi nữa. Nhưng tôi chắc chắn, con lợn của tôi vẫn đang sống khoẻ mạnh ở 1 nơi nào đó, vì tôi đã tưởng tượng ra nó mà.
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Phiếm 25 - Lý do

Từ bao giờ mà mình lại nghĩ, mình thất bại vì đối thủ quá giỏi, chứ không phải vì mình quá kém ?
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Phiếm 24 - Lựa chọn và cái cân

Khi bạn không biết chọn lựa điều gì, thì không phải là vì bạn tham lam. Mà là vì bạn dốt. Bạn chỉ cần đơn giản đem các chọn lựa ấy lên cân, cái nào nặng hơn thì lấy cái đó. Tất cả mọi thứ đều có thể đem lên cân được, nếu bạn có 1 hệ thống tiêu chuẩn định lượng ( nói 1 cách đơn giản : là bạn gán cho mỗi tiêu chuẩn 1 giá trị, rồi tính tổng các giá trị này ở các lựa chọn ).

Hãy cho tôi 1 tiêu chuẩn, tôi có thể cân được cả tình yêu.
Đọc tiếp !

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Phiếm 23 - Hòn đá thần kì

Ở Nga có 1 hòn đá thần kì : khi bạn chạm tay vào nó, bạn sẽ bé lại thành 1 đứa trẻ, quên hết mọi thứ, và bắt đầu lại cuộc sống của mình.

Một lần tuyệt vọng, tôi đã đến bên hòn đá ấy, và khi tôi định chạm tay vào, thì hòn đá than thở : Lại thêm 1 kẻ ngu ngốc nữa không biết sống cuộc đời duy nhất của mình sao cho có ý nghĩa.

Thế là tôi đá cho nó 1 cái, chửi thề vài câu và bỏ đi.
Đọc tiếp !

Phiếm 22 - Điều ước

Có người hỏi : "anh có điều ước nào cho bản thân mình không". Tôi bảo : "Anh chẳng có". "Vì sao". "Vì nếu chỉ ước mà có thể thành sự thật, thì anh chẳng còn gì để cố gắng nữa".
Đọc tiếp !

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Phiếm 21 - Cánh cửa

Khi 1 cánh cửa đóng lại, có nghĩa là sẽ có 1 cánh cửa khác mở ra.
Đọc tiếp !