Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009

Như chờ tình đến rồi hãy yêu

Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên…Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây.

Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.

Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?

Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em…

Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.

Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.

Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi.

Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”. Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời.

Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.

Xuân qua hè tới. Đông sang thu về.

Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.

Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống.

Như chờ tình đến rồi hãy yêu.

Phạm Lữ Ân
Đọc tiếp !

đàn ông - đàn bà và tình yêu

"Đàn ông vốn không rành mạch bao giờ
Trong cơn mơ anh gọi tên người yêu cũ
Rồi lật ảnh ra xem từng trang kỉ niệm
Đôi mắt buồn như lửa cố nhen lên. "

" Đàn bà trời sinh đã đong đưa
Em đứng núi này mà trong núi nọ
Tình yêu đẹp như cánh cò đang vỗ
Bị đạn chì gãy cánh chung chiêng"

Đàn ông hay nói về sự nghiệp, nhưng họ yêu không tính toán.
Đàn bà hay nói về tình yêu, nhưng yêu lại là 1 phép so sánh.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

Thực tế nào.

Tôi đã từng nghĩ tôi có thể kết hợp những thái cực trái chiều nhau trong tính cách của tôi, biến nó thành cá tính, sự đặc biệt, và hoàn hảo của tôi. Nhưng tôi đã nhầm.

1 kẻ thực dụng thì không nên suy nghĩ quá nhiều về những khái niệm mơ hồ như tình yêu, lý tưởng, hạnh phúc, ...

1 kẻ suốt ngày chỉ biết lo chuyện tiền nong, ngày hôm nay lo cho ngày mai, thì không nên kiếm tìm những tình yêu xa vời và mơ hồ.

1 kẻ học chuyên toán, chuyên Tin từ cấp 2 thì không nên có những ngày cầm máy ảnh đi lang thang như 1 nghệ sĩ phiêu lãng.

1 kẻ yêu sự chân thành và chính xác của những con số thì không nên đùa giỡn với những ngôn từ đa nghĩa và gợi cảm.

1 kẻ thích Rock thì không nên có những khoảng thời gian lặng ngắm mưa rơi.

...

1 kẻ vô tâm thì không nên hứa.

1 kẻ vô tình thì không nên có những sợi dây rằng buộc trái tim.

1 kẻ như tôi thì nên kiếm tìm thành công hơn là phiêu lưu với những cuộc kiếm tìm hạnh phúc.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

Giấc mơ không dính dáng đến tiền.

Lâu lắm rồi mới lại có 1 tối yên lành ngủ ngon mà không phải lo lắng đến tiền.

Hạn chế nhắc đến từ đấy.

Đi ngủ thôi.

Nhưng ...

Lỡ có thằng nào vào lấy mấy cọc tiền mình để dưới gối thì sao :(...
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2009

Có những chiều lặng ngắm mưa rơi

Hạnh phúc với em là 1 chuyến đi, mà đích đến luôn không báo trước
Tôi cùng nỗi buồn đứng lại
Tiễn người trở gót sang sông

Tôi thích làm khán giả của cuộc đời mình
Bạn sẽ nhận ra tôi ở đâu đó
Cùng 1 cách như phần lớn những người lặng ngắm 1 chiều mưa
Nơi mọi tham vọng sống cuộc đời mình là lầm lạc
Nơi 1 cái nắm tay níu kéo là hành động xa xỉ

Và tôi cứ để gió cuốn em đi
Để lại cho tôi hạnh phúc ngắm nhìn những điều tôi đã mất
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009

Thấy bọn nó bảo hôm nay là 1 ngày đặc biệt.

Năm 09, Tháng 08, Ngày 07, Thứ 6, Giờ 5, Phút 4, Giây 3, Người 2, Giường 1, Quần áo 0
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009

Lập trình lại cuộc sống.

Chương trình cũ lỗi rồi, phải viết lại thôi.
Đọc tiếp !

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009

Thế giới

Tôi đang ở 1 thế giới khác với em, với những lo toan, suy nghĩa hoàn toàn khác.


Trong "Hoàng tử bé", hoàng tử bé đang từng thốt lên : trong vũ trụ kia, có 1 bông hoa đang bị đe doạ, điều đó không đáng quan tâm sao ? Hoàng tử bé ơi, với em điều đó là vô cùng quan trọng, nhưng với tôi, cái máy bay đang hỏng và tôi đang ở giữa sa mạc cũng quan trọng lắm chứ. Bông hoa là cả thế giới với em, nhưng em cũng nên hiểu rằng, bông hoa ấy so với vũ trụ bao la kia, thật là nhỏ bé. Em hãy yêu bông hoa của em nhưng em cũng phải cho người khác quyền yêu bông hoa của họ nữa chứ. Em không thể bắt mọi người đều phải yêu bông hoa của em được.

Khi em buồn, điều đó không đồng nghĩa với việc cả vũ trụ này phải buồn theo em. Đó là nỗi buồn của riêng em thôi, cũng giống như những nỗi buồn của tôi, của bạn. Đừng trầm trọng hoá nó lên, ích kỷ lắm.

Tôi từng nói bạn cần phải ích kỷ để được hạnh phúc. Nhưng ích kỷ ấy không có nghĩa là biến cả thế giới này thành 1 phần của bạn. Khi bạn hiểu bạn chỉ là 1 phần nhỏ bé của thế giới này, thì nỗi buồn của bạn cũng sẽ nhỏ bé như bạn thôi.

Chúng ta ở những thế giới khác nhau.

Thế đấy !
Đọc tiếp !