Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2010

Những điều không hoàn hảo

Có 1 câu truyện thế này : có 1 chàng trai luôn đi kiếm tìm 1 người phụ nữ hoàn hảo. Anh ta đã đi qua rất nhiều miền đất, gặp gỡ rất nhiều người, nhưng anh ta không thể tìm thấy 1 người phụ nữ nào hoàn hảo. Đúng lúc anh ta sắp mất đi hi vọng, thì anh ta gặp 1 người phụ nữ hoàn hảo : thông minh, xinh đẹp, và lịch lãm. Nhưng trớ trêu thay, cô ấy lại nói rằng, anh ta không phải là người đàn ông hoàn hảo cô ấy tìm kiếm.

Lại 1 truyện khác. Có 1 nhà diễn thuyết cầm 1 tờ giấy trắng tinh. Ông ta nhỏ lên đó 1 giọt mực và hỏi mọi người thấy điều gì. Tất cả mọi người đều nói tờ giấy đã bị bẩn mà không chú ý rằng, vết mực đó chỉ chiếm 1 phần rất nhỏ tờ giấy.

Đôi lúc tôi tự hỏi điều gì là mong manh nhất.

"Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!".

Người ta luôn nói rằng tình yêu mong manh để an ủi những kỉ niệm xưa cũ.

Không, tình yêu không phải là thứ mong manh nhất. Thứ mong manh nhất là sự hoàn hảo.

Chỉ 1 vết mực nhỏ trên tờ giấy trắng, tờ giấy đó sẽ không còn hoàn hảo. Chỉ 1 cánh tay hơi thô kệch, con người đó sẽ không còn hoàn hảo. Chỉ 1 nghi ngờ thôi, tình yêu sẽ không còn hoàn hảo.

Phần lớn con người đều truy cầu sự hoàn hảo như chàng trai và cô gái trong câu truyện đầu tiên. 1 niềm tin hoàn hảo. 1 tình yêu hoàn hảo. 1 gia đình hoàn hảo. 1 bảng thành tích hoàn hảo. 1 cuộc sống hoàn hảo.

Thật đáng tiếc, phần lớn con người đều thất vọng với những gì mình có. Với sự mong manh của mình, sự hoàn hảo chẳng thể nào tồn tại được lâu.

Những người đi kiếm tìm sự hoàn hảo cũng mong manh giống như sự hoàn hảo vậy. 1 chút nghi ngờ có thể làm tan vỡ niềm tin của họ. 1 chút sợ sệt có thể làm tan vỡ hạnh phúc của họ. Và có khi chỉ 1 câu nói của 1 người xa lạ, có thể làm tan vỡ trái tim họ.

Tôi đã không còn kiếm tìm sự hoàn hảo. Có lẽ vì cuộc sống của tôi vốn không may mắn, nên tôi đã học cách chấp nhận những gì mình có, kể cả nó không hoàn hảo. Tôi giống như 1 đống đá lộn xộn vứt bên đường. Người ta có thể vứt vào đấy hay lấy ra vài hòn đá. Chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả. Tôi vẫn trơ trơ đứng đấy.

Những người kiếm tìm sự hoàn hảo, họ giống như trò chơi domino, chỉ cần rút ra 1 con domino thôi, toàn bộ trò chơi sẽ sụp đổ.

Chẳng dễ dàng gì chấp nhận những điều không hoàn hảo. Nhưng cuộc sống là thế, vốn không có gì gọi là hoàn hảo cả.
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Chuyện về sự tích đá tình yêu ở chùa kiyomizudara và suy ngẫm về tình yêu [từ FB của 1 người bạn lạ]

Chuyện về sự tích đá tình yêu ở chùa kiyomizudara và suy ngẫm về tình yêu
[từ FB của 1 người bạn lạ]


Hẳn ai đã từng đến chùa kiyomizudera cũng đã từng đi qua khu vực có 2 hòn đá tình yêu nằm thẳng nhau, cách nhau khoảng 10 mét. Người ta nói rằng, nếu ai đó nhắm măt, đi từ hòn đá xuất phát mà có thể chạm tới hòn đá bên kia thì chuyện tình cảm của người đó sẽ như ước nguyện: Nếu chưa có người yêu thì sẽ tìm được người yêu, nếu đang yêu thì 2 người sẽ được hạnh phúc bên nhau...



Cũng vì cái duyên mà mình đến kiyomizudera rất nhiều lần, có lẽ nhiều hơn tất cả số lần mình đi thăm những chùa khác ở kyoto, mỗi lần đến chỗ 2 hòn đá, lại thấy rất đông người thử nhắm mắt đi từ bên này đến bên kia. Rất náo nhiệt, có người như tranh đua với bạn phải đi cho bằng được, có người thấy thú vị nên muốn làm thử chứ không có ước nguyện gì, có người đứng ngoài cười...



Lần nào qua chùa mình cũng đi thử. Lần nào cũng quyết tâm và nhắm mắt thật kĩ. Lần nào mình cũng hồi hộp vì mình biết mọi người xung quanh đang nhìn mình quan sát kết quả, và thực sự mình cũng hồi hộp vì không biết, chân mình có đặt được đến hòn đá bên kia không?



Không nhớ hết đi thử bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng đi trượt. Mình bực mình , thất vọng, ngộ ra điều gì đó “à, có lẽ chưa đến lúc” khi mà mỗi lần mở mắt ra thấy mình đã đi chệch hướng....Mình tự hỏi tại sao, tại sao 1 điều tưởng chừng đơn giản đến vậy , mà mình làm đi làm lại không được???

2 hòn đá nằm thẳng nhau, cách chỉ 10 mét, đoạn đường không gồ ghề khó đi 1 chút nào. Tại sao bao người khác dễ dàng làm được.?? Do mình định hướng kém khi nhắm mắt, hay do mình thực sự chưa nhận ra điều quan trọng mà những người đi đến đích đều nhận ra?



Rồi mình gần đây đã tìm ra điều còn thiếu đó.



Trong những người đi đến đích mà mình biết, không ai là thực sự nhắm mắt như mình cả. Không ai tin 1 cách mãnh liệt như mình đã tin là nhắm mắt sẽ đến được hòn đá bên kia cả. Người thì lim dim mắt,người thì lần theo lè gạch thẳng để tới hòn đá bên kia, người thì nghe bạn bè hoặc người thân nhắc “lệch rồi, sang phải đi...không, sang trái, đúng rồi...để đến đích. Với mình, tất cả những cách làm đó đều là ăn gian, đều không nên làm. Nhưng thật ra, có phải thực sự người ta đến được với tình yêu bằng cách nhắm tịt mắt và đi như mình không??? Hỏi bất kì ai, mình cũng nhận được câu trả lời là “Hoa ngốc lắm, ai lại nhắm mắt thật, chỉ giả vờ nhắm là được rồi”



Tất nhiên, nhất đinh không có ai mở trừng mắt và đi thẳng từ hòn đá này đến hòn đá bên kia. Bởi tình yêu như vậy quá rõ ràng, thẳng tuột, không có thử thách, mọi thứ đều biết trước, và đạt được tình yêu dễ dàng như vậy chắc không ai muốn cả.



Tất nhiên, có vài người nhắm mắt thật sự như mình để rồi thất vọng vì thất bại , đau khổ trong tình yêu. Love is blind, ai cũng biết không nên mù quáng, không nên để trực giác, để sự hồi hộp của con tim, điều khiển hoàn toàn bước chân đi trên con đường tình yêu. Bởi mình để tình cảm điều khiển, nên mình không đến đích là đúng rồi.



Mỗi người đi đến hòn đá bên kia theo cách của riêng mình, và người đến được hòn đá bên kia, người có được 1 tinh yêu trọn vẹn chắc hẳn là người không bao giờ “nhắm mắt” để trái tim quyết đinh hết. Cũng như có người ti hí để chỉnh lại bước chân mình khi mình đi lệch, cũng như có người đo lề gạch để tới hòn đá bên kia, cũng như có người đứng cân nhắc tình toán làm sao để bằng một số bước cố định đến được hòn đá bên kia vậy thôi.



Người ta cần phải dùng lí trí để yêu nữa, để khi thấy mình đi chệch, phải biết dùng lí trí để điều khiển bước chân không chêch tiếp thì mới giữ được tình yêu chứ. Cũng có những tình yêu toan tính, chắc chắn như anh chàng đứng một hồi để tính toán từng bước chân, cũng có những tình yêu thành công khi người trong cuộc chăm chú nghe lời khuyên của những người xung quanh , kiểu như “sang trái, đi thẳng., đúng rồi...”



Tình yêu muôn hình vạn trạng , có người lao vào tinh yêu vội vã như người bước đi thật nhanh tới hòn đá bên kia, tưởng rằng như thế sẽ đến đích , có người chậm rãi, lo lắng, cân nhắc, bước từng bước thẳng nhau ,để không xa rời đích... Tất cả những điều đó làm cho tình yêu là 1 thử thách, làm cho tình yêu có sức cuốn hút, làm người ta tò mò. Tò mò muốn yêu, khi bạn bè có người yêu cũng giống như tò mò muốn đi thử 2 hòn đá ở kiyomizudera, người đời nhìn các đôi yêu nhau , người thông cảm, người cười , người bàn luận, cũng giống như mọi người vây quanh 2 hòn đá để xem kết quả của những kẻ thủ đi, mỗi người có 1 cách đánh giá khác nhau...



Dạo này , mình đọc sách nhiều, mình nghĩ về cuộc sống nhiều, và mình thực sự thấm thía nhiều điều. Nhận ra mình thiếu điều gì và thừa điều gì trong tình yêu cũng là 1 trong những điều đó. Yêu quá nhiều cũng không tốt, yêu nửa vời càng không tốt. Phải yêu ai đó thật lòng, bằng trái tim nhưng không chỉ yêu bằng trái tim mà thôi.

Như 1 câu chuyện mình đọc được lâu lắm rồi mà giờ mới vỡ lẽ “ vì LÍ TRÍ vô tình làm mù mắt của TÌNH YÊU , nên LÍ TRÍ đã hứa sẽ cầm tay tình yêu , dắt tình yêu đi suốt cả cuộc đời”


Đọc tiếp !

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

phiếm 26 - nước đến chân rồi ...

Cứ mỗi lần report là mình thức trắng đêm :)).
Chết không chừa cái tật nước đến chân mới nhảy.
Nhưng mà không thế thì nó không "phê" :)).
Đọc tiếp !