Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Soi gương

Soi gương, không chỉ để làm đẹp. Còn để đối diện với chính mình.

1. Cuộc sống :

Mình đã cảm thấy những dấu hiệu bất ổn trong cuộc sống của mình. Bất ổn vì nó quá trôi chảy.

Mình bắt đầu tập quản lý quĩ thời gian 1 cách hợp lý hơn bằng các phương pháp xếp lịch. Mình không phải là 1 kẻ có trí nhớ quá tốt, lại càng không phải là 1 kẻ có quá nhiều thời gian. Từ giờ sẽ bắt đầu quản lý thời gian bằng sổ ghi chép. Mình cần phải tạo cho mình thói quen tốt này.

Trước giờ không phải là mình không biết về việc này : mình đã phung phí quá nhiều thời gian vào những việc vô ích. Nhưng để thay đổi nó quả thực là rất khó. Lý do : mình có thể là 1 kẻ lỳ lợm trong gian khó, nhưng lại quá dễ buông thả trong bình lặng. Nói 1 cách khác, tính tự giác của mình chưa cao. Thường mình chỉ thực hiện được việc làm đúng theo lịch trong 1 tuần là nhiều. Sau đó đâu lại vào đấy.

Mình sẽ bắt đầu thay đổi điều này từ những việc nhỏ nhất. Ví dụ như thay quần áo ra phải treo lên mắc thay vì vứt lên giường. Ví dụ như khi nghe chuông báo thức phải dậy ngay lập tức. Tạo ra những thói quen nhỏ, sẽ giúp chúng ta giữ được cân bằng.

Mình sẽ cố gắng tạo ra thói quen mới : sáng dậy sớm hơn 1 tiếng để chuẩn bị sách vở, ăn uống cẩn thận, check lại lịch và đi học trong trạng thái tỉnh táo thay vì việc dậy sát giờ, vệ sinh cá nhân xong là lên trường ngay trong trạng thái ngái ngủ.

Về cuộc sống, mình cần phải quản lý thời gian tốt hơn nữa. Phải nghiêm khắc với bản thân mình hơn nữa.

2. Học tập

Mình bắt đầu thấy những bất ổn trong học tập. Kì 1 thành tích của mình rất tốt, lý do vì hầu hết các môn đều là những kiến thức mình đã biết hoặc sở trường của mình. Nhưng bắt đầu mình thấy mình chểnh mảng trong học tập. Trên lớp không tập trung nghe giảng, bài tập làm qua loa, và kiến thức mới không được ôn luyện thành thục. Điều này sẽ hại mình khi mình bắt đầu vào những môn học nặng tính nghiên cứu và thực tập.

1 cách tổng quát, mình thấy mình đang quá chủ quan với thành tích của mình. Cần phải tỉnh lại ngay lập tức.

1 vấn đề khác. Khả năng tập trung của mình đang cực kì kém. Điều này hoàn toàn khác so với lúc mình học cấp 3. Hiện tại mình khó có khả năng theo hết 2 tiết ( 3 tiếng ) với độ tập trung cao. Mình sẽ phải tìm cách giải quyết điều này.

Về mặt học tập, mình phải quyết đạt được mục tiêu của kì này : lấy toàn bộ điểm A trong tất cả các đơn vị. Phải lý giải tận gốc các vấn đề mới và luyện tập tính tập trung và kiên nhẫn.

3. Tâm lý :

Có sự thay đổi trong tâm lý. Mình phải cố gắng hạn chế tối đa cách nghĩ : "thế nào cũng được". Trước giờ mình nghĩ đó là do mình dễ tính. Nhưng giờ mới thấy đó sẽ là 1 điều có hại cho mình. thứ nhất, mình sẽ mất đi cá tính. Thứ 2, mình sẽ mất đi cảm hứng. Mình phải hiểu rõ ràng : mình thích gì, muốn gì, và có thể làm gì. Không thể mơ hồ về vấn đề này được.

1 điều nữa, là mình đang bị di chứng của thời kì phát báo. Suy nghĩ quá nhiều về tình yêu. Tốt nhất là, hãy để tình đến rồi hãy yêu. Hạn chế suy nghĩ nhiều về điều này. Có lẽ cần phải suy nghĩ thực tế và logic hơn. Với hiện tại của mình, mọi luyến ái sẽ không bao giờ có kết quả. Mình phải nghiêm túc hơn trong tình yêu. Có nhiều lúc mình thấy cô đơn, và mình muốn nói chuyện với 1 ai đó. Nhưng, tình yêu không phải là lời giải cho điều đó.


Thay đổi nào.
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Tháo mặt nạ ra, Pagliaccio...


Tôi không sợ tiếng cười của Canio, vì tiếng cười của anh là của một anh hề, giống tôi. Tôi thấy mình, "vài" khi, cũng giống một thằng hề, dù không biết cách làm mọi người cười. Và khi anh hề khóc thì ai sẽ làm cho anh ấy cười?

Aria: Vesti la giubba (Hãy mặc vào quần áo hóa trang)
Trích màn I vở opera Ý Pagliaccio (Anh hề)
Tác giả: Ruggero Leoncavallo
Thể hiện: Enrico Caruso (tenor)
Nhân vật: Canio, diễn viên và chủ một gánh hát
Bối cảnh: tại lối vào làng Calabria, nước Ý, những năm 1860
***

Tôi thích cười và luôn muốn được cười, thật sảng khoái... Tại sao phải buồn khổ? Tại sao phải xúc động? Tại sao phải dằn vặt? Hình như cũng cần chứ, nhưng tôi không có thời gian, hay đúng hơn là tôi không kịp nghĩ đến nó và cũng vì có một chút nông cạn và hời hợt trong suy nghĩ của tôi, thì phải!?

Nhưng có những nụ cười không phải vì niềm vui, cười không phải là để cười, cười là để khóc! Cười khi người ta muốn che giấu tâm trạng thật của mình, hay thậm chí là cười khi người ta đã đi đến tận cùng của sự đau khổ và tuyệt vọng. Tôi (hơi hơi) sợ những tiếng cười man dại kiểu như vậy.

Nhưng tôi không sợ tiếng cười của Canio, vì tiếng cười của anh là của một anh hề, giống tôi. Tôi thấy mình, "vài" khi, cũng giống một thằng hề, dù không biết cách làm mọi người cười. Tôi nhạt nhẽo quá, nên chỉ có thể cười cùng mọi người. Tôi ngưỡng mộ anh - Canio - một anh hề, một người có thể cười và có thể làm mọi người cười.

Tôi nhớ đến một chuyện ngắn vui của Azit Nexin, về một người mắc bệnh không thể cười, và anh ta đến gặp bác sĩ. Bác sĩ khuyên anh ta đến rạp xiếc, để xem những anh hề diễn trò, và anh ta trả lời, tôi chính là anh hề đó đây... Câu chuyện của A. Nexin còn nhiều tầng ý nghĩa độc đáo nào khác, nhưng tôi thì chỉ nghĩ về một câu hỏi: "Khi anh hề khóc thì ai sẽ làm cho anh ấy cười?"

Tôi chưa bao giờ (và cũng không bao giờ muốn) lâm vào tình cảnh oái oăm như Canio, hay cả Pagliaccio, và tất nhiên tôi cũng không phải người dữ dội như anh. Tôi sẽ không kiếm một cô vợ như Nedda, nếu kiếm được, tôi cũng không để cho cô ta hành động như vậy, và nếu cô ta như vậy, tôi cũng sẽ không đâm chết cô ta như Canio. Chỉ là "nếu" thôi mà, mới chỉ là "nếu" thôi mà tôi đã từng bước thỏa hiệp với chính mình rồi.

Tôi không dám so sánh nỗi đau của anh hề trong "tấm ván phóng dao" của Mạc Can với Canio, hoàn cảnh gần giống nhau, nhưng mỗi người có một cách xử sự khác nhau và cuối cùng đều phải chịu một nỗi mất mát lớn, một sự trừng phạt và dằn vặt trong suốt cuộc đời còn lại, cho dù họ đều không phải người trực tiếp hay gián tiếp gây nên chúng.

Tôi có nên thương họ không? Tôi sẽ làm gì nhỉ, tôi sẽ tháo mặt nạ ra, tôi sẽ khóc tu tu, tôi sẽ bỏ chạy! Canio cũng khóc đấy chứ, nhưng anh không thể tháo mặt nạ được, anh không thể bỏ chạy được, vì anh là một anh hề, anh cần phải làm trò, cần phải làm cho mọi người cười, thế nhỉ. Giá mà anh sẽ làm như tôi.

Như tôi.

Ừ, nhưng tôi cũng có tháo được mặt nạ ra đâu...

Văn Phương (nhaccodien.info)
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

"Bắt trẻ đồng xanh"


Pic : Cuốn "Bắt trẻ đồng xanh" và bàn tay "gấu" của bạn Linh Hanyi.

Hỏng, hỏng, thế này là hỏng bét rồi. Tớ sẽ truy tố bạn Linh Hanyi vì tội quảng cáo cho cuốn "Bắt trẻ đồng xanh" quá hấp dẫn đến độ tớ phải đọc cuốn này.

Cái cuốn sách thổ tả, vì nó mà giờ các bạn đừng hòng đọc được những câu văn lãng mạn và bay bổng của tớ như thế này nữa nhé : "Hình bóng em giống như 1 sợi dây buộc lấy trái tim anh. Và anh càng đi xa, sợi dây ấy càng siết chặt". Cái cuốn sách thổ tả, giờ tớ sẽ viết thế này : "Nói 1 cách dễ hiểu, nó giống như cái sợi xích thằng chết dẫm nào để trên đường sáng hôm qua mà anh đi phải. Không chỉ ngã đau, mà còn không tháo ra được".

Ôi cái cuốn sách thổ tả, tớ thích cuốn đấy chết đi được.
Đọc tiếp !

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Gạt nước mắt đi em.

Em tỉnh dậy sau 1 giấc mơ ngắn ngủi.
Em bật khóc vì kết thúc buồn của giấc mơ đó.
Giọt nước mắt buổi sáng.
Nhưng, khi ban mai chiếu sáng căn phòng em
Khi em đứng nhìn ra ngoài cửa sổ
Có 1 người đang đợi em
Gạt nước mắt đi em.

Tôi không sao đâu.
Đọc tiếp !

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

tạm biệt, bạn tôi

Bạn thực sự rất rất đặc biệt. Lần đầu tiên, tôi có cái cảm giác sợ như thế : bạn hiểu tớ, nhưng tớ hoàn toàn không hiểu gì về bạn.

Cả bạn và tôi đều có cái tôi rất lớn. Bạn có con đường, có cuộc sống của bạn, và dường như, trong đó không có chỗ cho tôi. Đến giờ tôi vẫn ngĩ rằng tôi chỉ toàn làm phiền bạn.

Tôi sợ cảm xúc của tôi. Cuộc sống của tôi bây giờ có điều gì là thật sự chứ. Tất cả đều giống như 1 thứ ảo giác mà dường như tôi quá giỏi để che đậy điều đó. Trái tim tôi không bằng phẳng, không bình yên, và tôi sợ việc bạn bóc trần được việc đó.

Tôi chưa bao giờ là 1 kẻ kiên nhẫn. Tôi luôn nói như thế, vậy tại sao bạn lại cố gắng thử sức chịu đựng của tôi ? Bạn phá vỡ, để rồi hàn gắn lại ư ? Tôi chưa đủ những vết nứt vỡ hay sao ?

Tôi thừa nhận, rằng đã có lúc tôi có suy nghĩ coi thường bạn, rằng bạn cũng tầm thường như bao cô nàng xinh đẹp đã quá quen với sự quan tâm và nâng niu của người khác. Nhưng, hiện tại, tôi có cảm giác mơ hồ, rằng để bạn ra đi là 1 sai lầm tiếp theo của cuộc đời tôi.

Nhưng khi những cảm xúc của tôi là chân thành, thì tôi sợ. Tôi có gì, có thể làm được gì. Đằng sau sự tự tin và kiêu ngạo, tôi thực ra vẫn là 1 kẻ tự ti cô đơn. Đằng sau nhưng câu văn bay bổng, tôi vẫn không biết phải làm gì khi cảm xúc thực sự đến.

Nhưng tôi làm sao có thể tin bạn được nữa ? Rằng tôi không còn chắc chắn được 1 điều gì về bạn là sự thật.

Tôi xin lỗi, tôi sợ.
Đọc tiếp !

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

10/10/2009

Tôi lại đến
đặt cánh hoa
lên mối tình đầu.



Người ta quay trở lại nơi cũ, đôi khi vì những kỉ niệm, đôi khi vì không biết phải đi đâu.
Đọc tiếp !

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Bé dại

Hôm nay nhìn thấy bức ảnh 1 người bạn cũ. Nói là bạn cũng không chính xác, nói theo thứ tình cảm trẻ con ấy, nó được gọi là thích.

Mình thích nụ cười của cô bé ấy. Dịu dàng và rạng rỡ, luôn khiến người đối diện cảm thấy thanh thản. Bao lâu nhỉ, từ lớp 8 đến lớp 10 thì phải. Đơn phương. Chưa bao giờ dám nói chuyện cùng bạn ấy. Chỉ đứng từ xa nhìn bạn ấy, cố gắng gây ấn tượng bằng những hành động dở hơi và ồn ào. Khi thấy bạn ấy, mình không thể nào bình tĩnh được, không biết phải làm gì, phải nói gì. Nhớ lại mình ngày đấy, mình thấy buồn cười. Chưa từng nói chuyện, chưa từng tiếp xúc mà cũng có thể nói là thích, thích đơn giản quá, chỉ là 1 nụ cười mà thôi. Đó là thứ tình cảm trong sáng và ngây thơ của 1 thời bé dại.

Nếu là mình bây giờ ? Mình luôn đủ tự tin cho mọi cuộc tiếp xúc. Mình biết cách gây ấn tượng và tạo sự khác biệt. Nhưng mình sẽ không có đủ tự tin cho 1 từ “thích”.

Nó cao quí tới mức không không thể chạm đến, hay mình sợ không dám chạm đến ?
Đọc tiếp !

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009



13 năm cho 1 tình yêu. Cảm ơn ông, vì ông đã đem đến cho chúng tôi thứ bóng đá đẹp đẽ nhất - lãng mạn và đầy kiêu hãnh.

In Wenger, We Trust.
Đọc tiếp !