Hôm nay nhìn thấy bức ảnh 1 người bạn cũ. Nói là bạn cũng không chính xác, nói theo thứ tình cảm trẻ con ấy, nó được gọi là thích.
Mình thích nụ cười của cô bé ấy. Dịu dàng và rạng rỡ, luôn khiến người đối diện cảm thấy thanh thản. Bao lâu nhỉ, từ lớp 8 đến lớp 10 thì phải. Đơn phương. Chưa bao giờ dám nói chuyện cùng bạn ấy. Chỉ đứng từ xa nhìn bạn ấy, cố gắng gây ấn tượng bằng những hành động dở hơi và ồn ào. Khi thấy bạn ấy, mình không thể nào bình tĩnh được, không biết phải làm gì, phải nói gì. Nhớ lại mình ngày đấy, mình thấy buồn cười. Chưa từng nói chuyện, chưa từng tiếp xúc mà cũng có thể nói là thích, thích đơn giản quá, chỉ là 1 nụ cười mà thôi. Đó là thứ tình cảm trong sáng và ngây thơ của 1 thời bé dại.
Nếu là mình bây giờ ? Mình luôn đủ tự tin cho mọi cuộc tiếp xúc. Mình biết cách gây ấn tượng và tạo sự khác biệt. Nhưng mình sẽ không có đủ tự tin cho 1 từ “thích”.
Nó cao quí tới mức không không thể chạm đến, hay mình sợ không dám chạm đến ?
QuickComments
Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét