Bạn thực sự rất rất đặc biệt. Lần đầu tiên, tôi có cái cảm giác sợ như thế : bạn hiểu tớ, nhưng tớ hoàn toàn không hiểu gì về bạn.
Cả bạn và tôi đều có cái tôi rất lớn. Bạn có con đường, có cuộc sống của bạn, và dường như, trong đó không có chỗ cho tôi. Đến giờ tôi vẫn ngĩ rằng tôi chỉ toàn làm phiền bạn.
Tôi sợ cảm xúc của tôi. Cuộc sống của tôi bây giờ có điều gì là thật sự chứ. Tất cả đều giống như 1 thứ ảo giác mà dường như tôi quá giỏi để che đậy điều đó. Trái tim tôi không bằng phẳng, không bình yên, và tôi sợ việc bạn bóc trần được việc đó.
Tôi chưa bao giờ là 1 kẻ kiên nhẫn. Tôi luôn nói như thế, vậy tại sao bạn lại cố gắng thử sức chịu đựng của tôi ? Bạn phá vỡ, để rồi hàn gắn lại ư ? Tôi chưa đủ những vết nứt vỡ hay sao ?
Tôi thừa nhận, rằng đã có lúc tôi có suy nghĩ coi thường bạn, rằng bạn cũng tầm thường như bao cô nàng xinh đẹp đã quá quen với sự quan tâm và nâng niu của người khác. Nhưng, hiện tại, tôi có cảm giác mơ hồ, rằng để bạn ra đi là 1 sai lầm tiếp theo của cuộc đời tôi.
Nhưng khi những cảm xúc của tôi là chân thành, thì tôi sợ. Tôi có gì, có thể làm được gì. Đằng sau sự tự tin và kiêu ngạo, tôi thực ra vẫn là 1 kẻ tự ti cô đơn. Đằng sau nhưng câu văn bay bổng, tôi vẫn không biết phải làm gì khi cảm xúc thực sự đến.
Nhưng tôi làm sao có thể tin bạn được nữa ? Rằng tôi không còn chắc chắn được 1 điều gì về bạn là sự thật.
Tôi xin lỗi, tôi sợ.
QuickComments
Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét