Du học là thế. Du học là cô đơn. Du học là lạnh lẽo. Du học là học ở rất rất xa.
Giống như Trịnh đã nói, "trong những ngày tuyệt vọng cùng cực ấy, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau".
Có lẽ, trong những ngày cô đơn ấy, tôi và cuộc đời đã chấp nhận nhau.
Chấp nhận cuộc sống được tạo nên từ những điều không hoàn hảo.
Chấp nhận sự cô đơn như là 1 phần của cuộc sống.
Chấp nhận không có nghĩa là cam chịu, không có nghĩa là hèn nhát. Chấp nhận cũng cần dũng cảm. Chấp nhận là sẵn sàng đổ đi "cốc nước đầy", để cốc nước ấy có thể đón nhận những điều tươi mới. Chấp nhận là để cho quá khứ ngủ yên, là để cho quá khứ không dằn vặt, để cho trái tim lại có thể yêu như thuở ban đầu.
Tôi chấp nhận cuộc sống quanh tôi với một nụ cười.
Như chàng hoàng tử bé ấy đã nói với tôi, những điều quan trọng nhất thì lại không thể thấy bằng mắt thường.
Những điều quan trọng nhất chỉ có thể nhìn thấy được khi trái tim mở rộng, và đôi mắt nhìn cuộc sống đầy yêu thương.
Tôi chẳng dám chắc tôi có thể nhìn thấy những điều quan trọng nhất ấy, nhưng, tôi đã mỉm cười, thế thôi.
QuickComments
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét