Tôi đưa tay ra đón
Chiếc lá tàn úa trong gió lạnh
Giật mình lá bay đi ...
Cuộc đời, có mấy lần con người ta phải giật mình ?
Giật mình nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ.
Giật mình nhận ra con đường mình đang đi là hoàn toàn sai lầm.
Giật mình, khi thấy 1 người, cứ xa, xa dần khỏi tầm tay mình ...
Tôi giật mình, hay chiếc lá giật mình ?
Và điều gì còn lại trong dấu 3 chấm, hay chính xác hơn, trong tôi còn lại điều gì, khi nhìn chiếc lá ấy cứ bay xa mãi.
Có những lúc, tưởng như điều đó đã chắc chắn thuộc về mình, sẽ không bao giờ rời xa mình. Đó là cái cảm giác của thứ bong bóng vỡ nát, cái khoảnh khắc vỡ nát của giấc mơ.
Và trong lúc đó, tôi, giật mình nghĩ về những người đã xa tôi.
Giá như ...
Tôi không đưa tay ra đón lấy chiếc lá, tôi sẽ không hụt hẫng, không đau đớn, không giật mình làm vỡ những điều tôi đã cố gắng chôn sâu trong lòng.
Trong khoảnh khắc đấy, tôi bất lực, tôi tan nát.
...
Nhưng,liệu tôi có tiếp tục đưa tay ra đón 1 chiếc lá nào nữa không ?
...
Tôi sẽ, chắc chắn, tôi sẽ lại đưa tay ra 1 lần nữa.
Không phải tôi không sợ nó sẽ lại bay đi.
Nhưng tôi khao khát cảm giác hạnh phúc khi chiếc lá chọn bàn tay tôi.
Và vì nó, tôi chấp nhận tất cả, dẫu có phải tan nát.
QuickComments
Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét