Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Say

Sắp tết.

Lôi điện thoại ra gọi : "bạn còn 10 phút", đội gió, đi mua thêm 1 cái thẻ 2 tiếng buôn cho sướng. Mong nghe tiếng của mẹ, của chị, của bà, của các cô các chú, và cả của người đấy nữa. Gọi về lúc mọi người đang ăn cơm. Năm nay tất cả các cô chú về miền Bắc. Nhớ. Mâm cơm ấm nóng, nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ bà, nhớ các cô chú, ai cũng cười, cùng vui vẻ. Cái lạnh xa xôi bên ngoài kia, xa lắm, chẳng vào trong nhà đc. Bây giờ, là cái lạnh tê tái đất người, cái lạnh giữa tuyết trắng xoá, muốn gào lên, muốn gục xuống mà cứ đứng như trời chồng, nhìn vào bước chân mình trên tuyết.
Cuối cùng, chỉ thiếu mỗi người ấy thôi. Giờ HN đang lạnh, chắc lại như mèo lười chui vào trong chăn rồi. Hay là đã về TB rồi, lại túm tụm với hội "không con trai", để vơi đi 1 nỗi buồn nào đấy.

Buồn và mệt. Lôi bia ra uống. Cay xè, xót xa cái cảnh uống bia 1 mình. Mai lại vật vã, dặt dẹo thôi, thây kệ.

Muốn vứt bỏ tất cả trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với tương lai. Muốn vứt bỏ cả ước mơ, muốn làm 1 cơn gió. Để lại ngồi bên gia đình ngày Tết, đầm ấm và thân yêu. Để bay về bên em, để chỉ im lặng thôi, hay để em dựa vào vai tôi để khóc.

Mai tỉnh lại, tỉnh lại trong hiện thực, tỉnh lại giữa 4 bức tường.

Thôi, giờ cứ say đã. Cứ mơ đã.

Nhạc đâu rồi, Rock của ta đâu rồi.

Rượu uống không say, lòng người càng xót xa...

Muốn đc bên em để đắm chìm trong mắt huyền...
Màu nào ước muốn, màu nào đầy vơi ...
Mắt đen ơi trái tim anh thuộc về em...
Khi anh mất lối trên con đường xa, trong đôi mắt em thắp lửa soi lối về, khi anh vấp ngã mắt em luôn dịu êm ...

Khi chia tay em anh đã nghĩ rằng, anh đã đánh mất đi bao nhiêu điều ...
Lang thang lang thang ...
Nếu em hiểu tôi đã buồn ...

Em lặng yên bên hiên nhà ...
Chờ anh ...
Em vẫn chờ, hình bóng trong mơ ...
Dòng sông xanh, như lòng em đang chờ ...
Về đây anh nhé ...
Nơi nắng buồn ...
Anh sẽ về ...
Anh sẽ về ...

Bụi mờ quá khứ đã giăng ...
Xin như cơn mơ ...
Anh không muốn trong đời thiếu em ...

Chiếc nhẫn đc kết từ sợi cỏ non ...
Nhưng rồi anh đã ra đi ...
Mang theo mối tình đầu ...
Anh nhớ không, chiếc nhẫn cỏ ngày xưa ...
Chiếc nhẫn cỏ dần khô ...


Bất lực, chẳng làm đc gì, chẳng nói đc gì khi người ấy buồn. Gió ư, gió ở đâu. Gọi gió làm gì, hay lại muốn trốn chạy, muốn vịn vào cơn gió để lấy cớ ra đi. Tưởng mình là cơn gió, để quên đi nỗi buồn của sự cô đơn, để kiêu ngạo nói gió không cần có ai. Hay là để biện minh cho sự vô tâm, cho những lỗi lầm.

Haha, buồn cười thật. Gió ư. Gió ở đâu.

Đời là gì, sống để làm gì. Lạc lõng và ngu xuẩn tồn tại vô ý thức.

Ngày mai sẽ đến. Vâng, sẽ đến khi mặt trời chưa mọc, khi tuyết rơi phủ trắng cả trời.

Tình yêu, giống như đuổi theo 1 bông tuyết.

Có bao nhiêu người nói tôi kiêu ngạo, bao nhiêu người nói tôi ngông cuồng. Và có bao nhiêu người đã nhìn thấy tôi yếu đuối. Bao nhiêu người hiểu tôi cũng có những phút giây muốn buông xuôi tất cả, muốn gục đầu vào vòng tay tôi yêu, để tìm kiếm sự thanh thản và yên bình.

Haha, buồn cười thật, gió ư, gió ở đâu.

Sống làm cái gì nhỉ. Để rồi tất cả đều chết. Chết là hết, vĩnh cửu và vô tri, thế sống là chờ cái chết à. Ha, thế thì đơn giản quá. Thế sao ai cũng sợ chết, sợ cái gì đằng sau cái chết à. 1 thế giới khác khốn khổ hơn, hay là sợ sự cô đơn vĩnh hằng ấy.

Em nói gì cơ, sao anh nghĩ nhiều thế à, sao anh ko thấy mệt mỏi à. Mệt. Mệt lắm chứ. Nhưng anh không thể không nghĩ. Anh không dám ngừng suy nghĩ, em có hiểu không. Đấy là chứng cớ rằng anh vẫn tồn tại.

Mai dậy lại cười, lại quên hết chuyện hôm nay.

Lúc nào cũng cười. Haha.

Lửa thử vàng, đường xa gian nan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét