Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

18-3-2006

Em à,

Hôm nay là 18-3 rồi.

Tính từ cái ngày 2-3 ấy, cái ngày anh đã nhận được tin nhắn của em, đã 16 ngày rồi.

Anh nhớ em lắm.

Những ngày sau khi nhận được tin của em. Anh cảm thấy thật "bình thường". Cũng không phải không có gì

nhưng với anh, nó là bình thường. Nhất là khi anh quen buồn 1 mình rồi. Bề ngoài, anh tỏ ra thật bình thường. Anh vẫn cười nói, nhưng ai biết được trong anh cảm thấy thế nào.

Hình như anh còn vui vẻ hơn bình thường nữa là khác.

Mỗi lần nhìn thấy em, lòng anh lại quặn đau. Anh không hề muốn chúng ta kết thúc như thế.

Anh đau lòng khi phải nghe em nói chúng ta sẽ là bạn tốt. Anh không cần 1 người bạn tốt.

Anh cần em.

Anh chỉ cần em thôi.

Anh nhớ tới trước đây em đã nói gì với anh. Anh nhớ lắm.

Càng ngày, anh càng buồn, anh không muốn cười nữa.

Sức sống dường như rời bỏ anh, nhưng anh không thể thể hiện ra ngoài, anh không muốn người khác thương hại mình, anh lại càng không muốn em trông thấy anh trong bộ dạng ấy. Rồi em sẽ buồn, em sẽ coi thường anh

nhưng anh thực sự cảm thấy buồn tẻ. Anh muốn khóc, muốn vô cùng, nhưng có cái gì đó ngăn cản anh lại. Không ai nói với anh là hãy khóc đi.

Anh nói với Mai. "Tao biết là sẽ thế này" anh không muốn nói gì thêm, nói thêm, Mai sẽ cười vào mặt anh.

Anh nói với chị anh " chị rất vui khi nghe tin đó".

Tại sao???, Tại sao những người anh quen lại không đồng ý với tình yêu của chúng ta,

anh có lỗi gì, em có lỗi gì. Trong anh, em luôn là 1 thiên thần.

Bây giờ, anh không thể cười nổi.

Anh nhớ em lắm.

Bây giờ em đang làm gì nhỉ.

Liệu em có nhớ tới anh không.

Em có là Fan Fan của anh không.

Tại sao em lại bỏ anh ???

Anh biết là mình không phải là người toàn diện, hoàn hảo.

Lúc đầu, anh nhớ tới nụ cười của em. Anh nhớ tới lúc nắm tay em, rồi em viết vào tay anh. Anh nhớ tới những kỉ niệm của mình.

Nhưng bây giờ, trong anh không còn hình ảnh của em nữa, Anh chỉ nhớ tới người con gái có tâm hồn thanh cao, đi cùng anh. Anh nhớ tới những gì em đ ã nói. Anh nhớ tất cả. Anh nhớ tới lúc đi cùng em, anh cảm thấy thoả mái biết bao, anh cảm thấy hạnh phúc biết bao. Giá như em không quá xinh đẹp như thế.

Anh ghét trường mình, ghét những người đã làm cho em phải buồn.

Anh biết những gì em đã trải qua. Anh rất thương em. Khi em chia tay anh đến lúc này, anh chưa bao giờ mang lòng oán hận em, không hề trách cứ em. Anh chỉ lo cho em. Không có anh, em sẽ sống thế nào. Em không biết chia sẻ với ai. Ai sẽ cho em lời khuyên, ai sẽ đi cùng em lúc em buồn, ai sẽ an ủi em. Rồi em sẽ lại khóc thầm mỗi khi ngủ, ,em sẽ lại sợ hãi những ảo giác cô đơn của mình, em sẽ lại rơi vào hố đen của cảm xúc, em sẽ lại nhưng em trước lúc gặp anh. Anh rất thương em. Chắc chỉ có anh là người hiểu nhưng gì em đã trải qua- dù chưa thật nhiều.

Những ngày xa em, anh nhận thấy cả 2 chúng mình thật ngu ngốc.

Kẻ ngu ngốc nhất trên đờì là những người không biết chia sẻ, nói ra những gì mình nghĩ.

Anh và em đều là loại người này.

Anh không muốn chia sẻ với ai vì anh không có khả n ăng nói được mình nghĩ gì, anh không tin tưởng ai cả, và anh cũng không muốn họ phiền về anh.

Em không chia sẻ với anh vì lí do nào vậy,

Anh nhớ em nhiều lắm. Anh yêu em nhiều lắm.

Hiện thực trước mắt anh tàn nhẫn quá, càng nhớ em, anh càng đau đớn cho hiện thực.

Bao giờ thì nó sẽ qua đi đây, rồi sẽ có ngày em quên anh. Hình bóng anh trong em sẽ nhạt nhoà đi.

Anh rất sợ hãi khi nghĩ tới điều đó. Nhưng anh bây giờ chỉ biết lặng lẽ một mình thôi.

Không có em, lúc nào anh cũng cảm thấy cô đơn.

Ở một nơi nào đó, em đang sống cuộc sống của em và dần lãng quên anh.

Tại sao anh lại mất em.

Anh muốn khóc.

1 nhận xét:

  1. :0 mọi thứ đều có đôi chân của chúng, đôi chân nào cũng biết chạy, và có những đôi chân đang đi đến. Không thắc mắc, không chối bỏ, mà học cách đón nhận, đừng chạy theo bánh xe của thời gian, hãy để nó đúng là một dòng nước và dội qua mình ! J.

    Trả lờiXóa