Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Phong

Những tia nắng yếu ớt của 1 ngày đông khẽ khàng luồn qua khe cửa. Phong lặng ngắm khung cửa sổ. Cái lạnh của miền Bắc thật da diết, khác hẳn với cái lạnh nơi xứ người. 2 năm xa quê hương là 2 năm là 2 năm khắc khoải nhớ cái cảm giác này.
2 năm, biết bao thay đổi, mà kì lạ thay khung cửa sổ này vẫn vậy. Vẫn là những cơn gió se lạnh mang theo cái hương thơm của phố phường. Phong khẽ thở dài. Con người đã khác xưa.
Có tiếng gõ cửa. Phong thấy xót xa khi dáng mẹ chậm chạp hơn xưa, khi mái tóc mẹ đã bạc đi nhiều. Anh vòng tay ôm lấy mẹ.
“Ngày xưa mẹ ôm con, bây giờ con ôm mẹ nhé”.
Có giọt nước mắt nóng hổi thấm qua áo.
Phong thả bước dọc theo con phố. Khác xưa nhiều lắm. Dòng kí ức đẩy Phong tới góc phố thân quen. Ngày xưa nơi này bán xương rồng. Đó cũng là nơi anh gặp cô.
Cô có mái tóc dài ngang vai, đôi mắt to, đen láy, chăm chú nhìn những cây xương rồng. Bây giờ cô đã là sinh viên. Cô có thấy tiếc cho quán xương rồng ngày xưa như anh không.
Cơn gió nào đưa đẩy những chiếc lá khô xào xạc. “Anh có thấy tiếng hát của lá bàng không”. Câu hỏi bâng quơ nào hiện lên trong kí ức phong. “Anh là phong, là cơn gió lang thang, thổi qua mang niềm vui cho những chiếc lá khô. Nhưng rồi cơn gió ấy cũng đi thôi”.
Anh mải miết theo đuổi khát vọng của mình mà quên mất phải chờ đợi người khác.
“Anh đi rồi chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa,
Thôi đừng nhắc
Hạ tàn …”
2 năm theo đuổi ước mơ CNTT nơi xứ người, hình bóng cô đã phần nào nhạt phai. Nhưng nơi góc phố này, biết bao kí ức lại tràn về. Những nuối tiếc về mối tình đầu chẳng hiểu sao lại tan vỡ.
Phong nhớ con mưa bất chợt của mùa hè. Có 2 người đi chẳng nói câu nào. Đến khi mưa tạnh, cô mới cầm tay anh. Cô lấy ngón tay mình viết vào lòng bàn tay anh. Những dòng chữ chỉ 2 người biết được. Không màu, không vết mà sao khắc sâu vào trái tim anh. Chẳng lẽ cũng vì thế mà người viết quên nhanh vậy sao.
Anh trách cô sao phũ phàng, sao ngày anh đi cô chẳng nói câu nào.
Có lẽ cũng đúng thôi, tính cô là thế mà. Cô từng đố anh làm thế nào để nắm chặt tay 1 người khác.
“ Khó thật, làm thế nào để người ta không bị đau nhỉ.”
Cô nhìn thằng vào mắt anh
“ Chỉ khi nào người đó cũng muốn nắm tay anh thật chặt.”
Anh hiểu.
“Chẳng ai có thể cố nắm chặt tay người khác mà giữ được họ cả.”
Anh thấy tay cô siết chặt tay anh hơn. 8 năm, quá sức với cô và với cả anh nữa. Cô đã không thể cố gắng và anh cũng không muốn làm cô đau.
Anh sợ cô khóc.
Cô yếu đuối và anh mong làm chỗ dựa vững chắc cho cô.Cô đã hứa cô sẽ chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn. Không biết giờ này, liệu cô có còn giữ lời hứa ấy không, cho dù không còn là với anh nữa.
Anh tự hỏi, sao cô không hứa với anh là cô sẽ mãi yêu anh. Cô chưa bao giờ nói yêu anh. Chỉ có 1 lần duy nhất cô viết vào tay anh. Đó là điều chưa trọn vẹn của mối tình đầu. Anh đã trao cô cả trái tim và anh cảm nhận được tình yêu của cô.
“ tình yêu vẫn vẹn nguyên là 1 bí mật ngay cả khi đã được thổ lộ. Vì chỉ ai yêu thực sự mới biết mình được yêu.”
Anh tin là cô yêu anh.
Những ngày đầu xa nhà, anh đã khóc vì cô đơn, vì nhớ nhà và vì cô. Anh không muốn chia tay, nhưng 8 năm, quá dài với tuổi thanh xuân của người con gái. Anh không muốn cô phải chờ đợi. Nhưng chia tay, anh thấy mình mất đi 1 điều quá quí giá, anh sợ vĩnh viễn anh không tìm lại được. Nụ cười của cô rất quan trọng với anh, nụ cười mà anh đã từng thầm nhủ mãi mãi anh sẽ giữ gìn cho cô.
Nhưng rồi tất cả quá khứ cũng tan biến như con mơ. Vì anh là phong, đến để rồi đi.
Đúng vậy, anh là Phong, là cơn gió lang thanh. Anh đang mải miết trên con đường theo đuổi ước mơ của mình. Ước mơ của anh to lớn lắm, và anh đã tìm ra cơ hội của mình. Chẳng có cơ hội nào mà không có thách thức, chẳng có thành công nào mà không có hi sinh.
“Nếu được chọn lại, mình vẫn là cơn gió”.

2 nhận xét: