Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Ba, 7 tháng 7, 2009

Cứ tưởng tượng đi em

Dường như, càng ngày tôi càng trở nên lãng mạn.

Không phải trong tình yêu, vì hiện tại tôi chẳng có tình yêu nào cả. Mà trong cách sống của tôi. Ngày xưa, tôi chỉ biết Toán và Programming. Với tôi, niềm vui giải được 1 bài toán, niềm vui khi thấy program của mình chạy ngon lành, là 1 điều tuyệt vời. Nhưng giờ, tôi hiểu, có nhiều thứ cũng tuyệt vời như thế.

Như tôi kể với bạn về sân bóng. Tôi tiếc cho bạn, vì bạn chẳng bao giờ biết xỏ giầy vào sân, và bạn sẽ không bao giờ hiểu sự thích thú khi đứng giữa 1 sân bóng rộng thênh thang, hay sự khoan khoái khi bạn nằm dài trên sân, để cho cỏ đâm qua áo, nghe tiếng hò reo của đồng đội.

Bạn như 1 con cá. Sống bình yêu trong 1 cái hồ. Cái hồ đấy là cả thế giới với bạn. Bạn chỉ dám bơi trong cái hồ, ngước cặp mắt mình lên nhìn bầu trời, nhìn người ta qua lại. Bạn có cảm thấy nhàm chán với cái hồ đấy không. Chắc chắn là có. Nhưng bạn không đủ dũng cảm để nhảy lên khỏi mặt nước chứ đừng nói gì việc bơi ra ngoài biển lớn. Và bạn thiếu 1 thứ nữa, sự lãng mạn của những giấc mơ.

Bạn bảo, thế giới này chỉ toàn là tưởng tượng. Người ta tưởng tượng ra tình yêu, tưởng tượng ra hạnh phúc, tưởng tượng ra cả những nỗi đau nữa. Tôi sẽ không cần thiết phải đề cập đến vấn đề triết học, rằng sự khác biệt lớn giữa duy vật và duy tâm. Nhưng, chúng ta cảm nhận cuộc đời này theo cách của chúng ta. Và theo 1 khía cạnh nào đó, thế giới này là sản phẩm của trí tưởng tượng của chúng ta. Thế thì, có gì sai khi chúng ta tưởng tượng ?

Người ta thương hại cho những người mắc bệnh tâm thần, những người luôn nghĩ họ nhìn thấy thần thánh, nhìn thấy những nàng tiên, nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy được. Nhưng, những người tâm thần ấy, họ cảm thấy hạnh phúc trong thế giới của họ, họ mặc kệ những kẻ tự cho mình là sáng suốt, những kẻ hàng ngày phải sống cuộc sống bị bắt buộc. Ai mới là kẻ đáng thương hại ?

Thế giới của bạn nhỏ bé quá, và bạn cũng tự giới hạn những giấc mơ của mình. Bạn ước được thấy SAF, được nhìn ông ấy, nhưng bạn sẽ không dám chạm vào. Tôi ước được gặp Wenger, ngồi xuống cạnh ông giáo, nói chuyện về nước Pháp, đất nước lãng mạn của những hoa hồng,rượu vang và nước hoa. Tôi khác bạn. Tôi mơ ước và tôi dám làm. Tôi khao khát được trải nghiệm cuộc đời này.

Tôi sợ chết lắm. Và tôi càng sợ, cuộc đời duy nhất mình có được, chỉ là 1 sự tiếc nuối. Tưởng tượng đi. Nếu 1 phút nữa bạn chết...


Chẳng ai định nghĩa được tình yêu. Tago vĩ đại đã nói : Tình yêu là hành vi cao cả nhất của tâm hồn, và là kiệt tác của loài người. Cho nên, việc cố tìm cách định nghĩa tình yêu quả là 1 hành vi thô thiển.

Tôi không muốn chạm vào nỗi đau của bạn. Và trong tôi, cũng có 1 sự sợ hãi mơ hồ. Mơ hồ như chính tình yêu của tôi.

Nhưng cuộc sống, đâu phải chỉ có tình yêu. Cuộc sống rộng lớn lắm, còn có nhiều thứ đáng để trải nghiệm.

Mong rằng, bạn có thể phá bỏ được bức tường vô hình của mình, đến với thế giới rộng lớn của những giấc mơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét