Cứ sau mỗi mùa thế này, tớ lại đặt câu hỏi "Bao giờ thì Wenger bị sa thải?" Nhưng có vẻ fan và board của Arsenal bị Wenger bỏ bùa rồi, vì tớ vẫn thấy người ta "In Arsene we trust"..
Tớ thấy rất unfair không chỉ cho Arsenal fans mà còn cho cả các HLV của các CLB khác. Trước đây có Gullit ở Chelsea cũng hô hào bóng đá đẹp, rồi Johan Cruyff, rồi Kevin Keegan, Bobby Robson, bác nào cũng nói đến bóng đá tấn công nghệ thuật blah blah, chứ chẳng riêng gì Wenger. Nhưng riêng chỉ có lão người Pháp này là còn tồn tại được sau 5 mùa ko danh hiệu (và có khi còn lâu hơn nữa). Lại còn được fan tôn thờ như thánh ("In Arsene we trust").
Đây là 1 comment của 1 fan MU gửi đến cho fan ARS, với câu hỏi : "Có bạn fan Arsenal nào đầu óc còn tỉnh táo vào đây giải thích cho tớ nghe vì sao các bạn mê lão Frenchman này thế với. ".
Thứ nhất, nếu 1 kẻ đầu óc tỉnh táo, thì sao lại có thể bị lão Frenchman này bỏ bùa được :|. Có nghĩa là, chẳng ai giải thích được cho anh đâu.
Trong số fan của các đội bóng, có lẽ fan MU là mơ mộng nhất, chẳng thế mà họ đã đặt tên cho sân vận động của họ là "nhà hát của những giấc mơ".
Fan Liv là fan trung thành nhất. Cứ đằng đẵng chịu cảnh thất thường của đội bóng, từ những giây phút thăng hoa tại C1 đến những trận đấu thua cả đội bóng hạng Nhất.
Fan Chel là cá tính nhất. Chẳng thế mà họ có thể chịu nổi cái tính khí bốc đồng, ngang tàng của Mourinho, sẵn sàng đương đầu với sự chỉ trích, rằng những đồng Rúp của Abramovich đang làm bẩn bóng đá.
Fan của Ars, có cả 3 tính cách này. Họ gọi sân nhà của họ là "sân bay", họ chấp nhận 1 đội bóng mang đầy tính cách của 1 đứa bé, họ ngang ngược với những lời dè bỉu, rằng đội bóng của họ chỉ là 1 nhà trẻ - vụng dại, hay hờn dỗi nhưng đá bóng với niềm đam mê và niềm tin vào thứ bóng đá đẹp-có lẽ là ảo ảnh.
Fan Ars, như tôi, có lẽ lúc nào cũng mơ mộng về thứ bóng đá đẹp ấy - bật tường 1 chạm với tốc độ cực cao và độ chính xác đến từng centimet, để rồi vênh mặt với những lời nhận xét : pha bóng mang nhãn hiệu Ars, như 1 lời khẳng định thứ bóng đá ấy chỉ có thể có tại "sân bay". Và fan Ars, như tôi, tin rằng, chỉ có 1 người có thể tạo ra thứ bóng đá mê hoặc ấy - Arsene Wenger.
Wenger - 1 giáo sư kinh tế - lại giống như 1 gã Don Quixote. Trong cái thời đại bóng đá như 1 nghề, như 1 công cụ kiếm tiền, thì ông lại 1 mình đi ngược lại dòng chảy của thời đại, như 1 kẻ mộng du đi kiếm tìm những giá trị đã mất, những giá trị được coi là nền tảng của bóng đá : tính nhân văn và cái đẹp. Ông có thấy ông giống như gã hiệp sĩ xứ Mancha ấy không. 1 mình đương đầu với cối xay gió, và lúc nào cũng ảo tưởng về 1 tình yêu không có thật. Ai là nàng Dulcinca del Toboso của ông ?
Rồi tôi lại tự hỏi : ai khiến ông phải khổ sở đến vậy. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt ông khi trả lời phỏng vấn sau trận thua trước MU. Ai bắt ông phải đem những đứa trẻ chưa đủ bản lĩnh ra thi đấu, rồi phải đau đầu suy nghĩ cách vá víu 1 đội hình thủng lỗ chỗ vì trấn thương. Người ta sẵn sàng cho ông tiền, và tiền đó không phải lấy từ túi ông. Thế tại sao ông phải tiết kiệm, để rồi phải khổ sở ?
Tại vì, đơn giản thôi, ông là Wenger. Ông tin vào bản thân mình, tin vào những giá trị nhân văn của bóng đá : có điều gì mà không có cái bắt đầu. Ông sẵn sàng trao niềm tin nơi các cầu thủ trẻ, cho họ cơ hội vào sân, tôi luyện họ thành những cầu thủ lớn. Đó là nhân đạo của ông, sẵn sàng trao niềm tin.
Thất bại và những lời chỉ trích. Có bao nhiêu người sẵn sàng chờ đợi đội bóng non trẻ của ông vấp ngã để lao vào. Nhưng ông không thay đổi, vì ông là Wenger.
Không phải tất cả fan Ars đều đồng tình với chính sách chuyển nhượng của Wenger. Dù cho họ có là những người kiên nhẫn nhất, thì họ cũng mong muốn nhìn thấy đội bóng của mình giành được những danh hiệu. Nhưng thời gian cứ trôi mà đội bóng của ông mãi vẫn chưa lớn được. Và có lẽ, sự kiên nhẫn đang đi đến giới hạn của nó. Lần đầu tiên, có những lời kêu gọi ông từ chức.
Nhưng vấn đề là, kiếm ở đâu trên thế giới, 1 người có thể đem lại cho chúng tôi thứ bóng đá đẹp - có lẽ chỉ là ảo tưởng - thứ mà chúng tôi đã yêu và mãi tin vào Ars.
Và có lẽ, chúng tôi cũng giống như ông, chúng tôi cũng là những gã Don Quixote, và Ars là nàng Dulcinca del Toboso của chúng tôi.
Hãy tiến lên, hỡi những gã Don Quixote ngốc nghếch.
QuickComments
Thứ Ba, 7 tháng 7, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét