Balance
Trong cuộc sống, có lẽ việc tự tìm cho mình 1 balance là 1 điều rất quan trọng.
Khi mới sang Nhật, mình hoàn toàn mất balance. Quá nặng nề vào việc học mà bỏ quên mất balance của chính mình.
Đó là 1 khoảng thời gian mình phải hi sinh rất nhiều sở thích của mình.
Nhà chật, 2 thằng, lại còn bọn Nhật ở bên cạnh, và thế là sở thích Rock trở nên làm phiền người khác. Đến mức mình tưởng mình đã quên Rock rồi. Vậy mà khi nghe lại, vẫn cảm thấy sảng khoái và "điên điên". Mình mãi mãi là 1 fan cuồng của Rock.
Thời gian hiếm hoi, mình phải bỏ đi cả sở thích Origami nữa. Không còn những khoảng thời gian mình ngồi 1 mình, đầu óc hoàn toàn thảnh thơi với 1 mảnh giấy vuông nữa.
Mình mất đi những nốt trầm trong cuộc sống.
Nhưng từ khi chuyển ra sống 1 mình. Dù hơi buồn, nhưng mình thấy mình đã tìm lại được balance của mình. Không quá vội vàng, không quá trầm lặng. Cuộc sống của mình bây giờ là sự kết hợp giữa công việc và sở thích cá nhân. Kết hợp giữa mục tiêu và hưởng thụ.
Mình bây giờ có những luật không bao giờ phá vỡ. Chính những luật đó giúp cho mình bảo vệ được balance.
Mình không phải kẻ kẹt sỉ, chỉ đơn giản là chi tiêu có kết hoạch và có mục đích. 1 luật của mình, là không mua quá nhiều, không mua những thứ không cần thiết. Mình sẽ không bỏ ra 100 yên để mua 1 thứ vớ vẩn mà mình không cần thiết, nhưng sẵn sàng bỏ ra 8 man để mua 1 cái máy ảnh.
1 luật nữa là không đi muộn. Mình cực ghét đi muộn và những đứa đi muộn. Sáng ở tiệm sau 2h10 là sẽ tính đi muộn. Dù đến ngồi chơi 10 phút nhưng mình vẫn đến sớm, đơn giản đó là luật. Nó giúp mình bảo vệ thời gian biểu trong ngày.
Trước mình là 1 kẻ sống theo hứng, thích thì làm, không thích thì thôi. Nhưng giờ với những luật của mình, có lẽ không thể hứng lên như thế được. Việc gì phải làm thì sẽ làm cho xong, dù không thích nhưng vẫn sẽ làm. Đó là luật.
Luật quan trọng nhất, có lẽ là tự qui định bản thân mình phải suy nghĩ tích cực. Trước 1 vấn đề, mình sẽ cố không phản ứng 1 cách bồng bột và ngay lập tức. Phải suy nghĩ. Rồi trước vấn đề đó, mình sẽ nhìn nó theo góc độ tích cực và tiêu cực. Rồi so sánh giữa 2 cách suy nghĩ đó. Việc còn lại đơn giản là làm theo cách tích cực, không băn khoăn.
Bị ngã ư, đứng lên và đi tiếp, nằm đấy ai giúp, nằm đấy là công việc tự nhiên nó xong à ?
Dậy sớm ư, không sao, Nhật bản đêm nay là của riêng ta.
Chạy cầu thang ư, không sao, suốt 1 năm rưỡi, chưa từng bị ốm, nặng nhất chỉ là hắt hơi vài cái. Đấy là cái tác dụng tuyệt vời của chạy cầu thang đấy.
Thất bại ư. Có nghĩa là mình chưa đủ mạnh để thành công. Phải cố gắng nữa. Thất bại thực sự là đánh mất niềm tin và khát vọng. Và mình thì không thể gục ngã chỉ sau 1 thất bại được.
Đó là luật.
Nhưng luật cũng qui định rằng, mỗi ngày Chủ nhật phải cầm máy ảnh đi lang thang. Phải tìm cách để giải trí, để thư giãn vào mỗi ngày chủ nhật. Luật rồi, đi chơi thôi
QuickComments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét