Khi ta nói lời yêu, ta phải biết chấp nhận cả những nỗi đau mà tình yêu đem lại.
Khi tôi nói tôi yêu Arsenal, khi tôi nói tôi là 1 Gooners, có nghĩa là tôi không chỉ sung sướng với những chiến thắng của họ, tôi còn chấp nhận cả những thất bại, những nỗi đau.
Những khán đài bỏ về khi trận đấu chưa kết thúc, những người tắt tivi khi mà trọng tài chưa nổi còi. Họ không yêu Arsenal. Họ chỉ ham mê những chiến thắng, nhưng họ không sẵn sàng đứng cạnh các cầu thủ trong thất bại. Đó là thứ tình yêu chỉ biết nhận, chỉ biết đòi hỏi. Thứ tình yêu đó sẽ chóng tàn, sẽ dễ tan vỡ như cái cách họ quay lưng lại mặc tình yêu đứng trong cơn mưa tháng 11 lạnh giá của London.
Tôi 3 năm trước, tôi của cái thời bồng bột, không bao giờ chấp nhận thất bại.Nhưng những thất bại, những khoảng thời gian cô đơn vô tận sau mỗi lần vấp ngã, những suy nghĩ phủ nhận tất cả, đã dạy tôi rằng, điều quan trọng nhất để chiến thắng là phải biết đứng lên sau thất bại. Nó không phải là 1 bí mật. Nhưng, chỉ khi thực sự trải qua những giây phút đó, tôi mới hiểu.
Vì thế tôi yêu Arsenal. Yêu sự bồng bột và ngây thơ của họ. Yêu cả những thất bại của họ.
Khi bạn yêu thực sự 1 thứ gì đó, bạn không cần phải nhận lại.
QuickComments
Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
TA ơi, tớ cũng vừa băn khoăn với 1 điều tương tự. Ví dụ như nếu mình xấu xí và kém cỏi thì bạn bè có còn chơi với mình ko? người yêu có còn yêu mình ko?
Trả lờiXóamình cũng như thế. nếu những người bạn ko có những đặc tính mà mình thích. liệu mình có chơi với họ ko? con người là như thế ấy.