Bà cụ già, già lắm rồi. Tóc chỉ còn lưa thưa vài sợi và cái hình hài bé xíu, hom hem, gù khoằm đi vì thời gian. Khi nhìn thấy 1 người già như thế, người ta thường xung đột : sợ và thương.
Bà ở trong viện dưỡng lão, và nếu không có các y tá, thật khó để tưởng tượng bà làm thế nào để chuyển động.
Vậy mà bà vẫn đọc báo. À không, chính xác hơn, là bà vẫn đặt báo. Nhiều lần tôi tự hỏi, không biết bà có còn nhận ra những con chữ Hán tự bé xíu này không.
Mấy lần tôi chào bà, nhưng dường như bà không có phản ứng gì với thế giới ngoài này, hay giả chăng bà phản ứng quá chậm, còn tôi thì quá vội vàng để không chờ đợi được lời đáp lại.
Hôm nay tôi lại mang báo vào chỗ bà. Đi chậm lại vì sợ gây ra tiếng động. Khi ra đến hành lang, cô Y tá gọi tôi lại, và nhờ tôi không đưa trực tiếp cho bà, mà hãy để vào chiếc hộp ở phòng y tá. "Bà ấy rất vui mỗi lần đi lấy báo".
Tôi lặng người đi.
Bà ấy cô đơn tới mức vẫn nhớ, vẫn khao khát cái cảm giác của 1 gia đình.
QuickComments
Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét