Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Thơ và Văn

Tôi không phải 1 kẻ làm thơ, tôi là 1 kẻ thích thơ. Kẻ làm thơ thì có tâm hồn đẹp và nhạy cảm, kẻ thích thơ thì chỉ thích tâm hồn đẹp đó thôi, còn bản thân họ thì chưa chắc có nó.

Tôi không phải 1 kẻ làm thơ, tôi là 1 kẻ làm văn. Có người nói tôi không giỏi văn, chỉ là diễn đạt tốt mà thôi. Đúng. Tôi không viết văn vì nghệ thuật, vì tâm hồn. Tôi viết vì tôi thích thế, và đôi khi nó trở thành 1 vũ khí quan trọng trong cuộc đời. Văn không giống thơ, văn có thể dùng để đâm chém người khác, còn thơ thì chẳng làm được gì ngoài việc để cho những người thích thơ ngắm nhìn.

Tôi là 1 kẻ dữ dội, dũng cảm và mạnh mẽ trong cuộc đời. Nhưng vẫn có người nó tôi chỉ là 1 thằng hèn trong tình yêu, rằng tôi muốn, khao khát nhưng chưa bao giờ dám giữ lại 1 tình yêu nào cả.

Thi thoảng tôi cũng đồng ý với họ. Đó là khi tôi nghĩ về những người đã đi khỏi cuộc đời tôi. Có người chưa bao giờ nói yêu tôi, có người tôi chưa bao giờ nói 1 từ yêu. Có người là 1 phần quan trọng trong cuộc đời tôi, những kỉ niệm về cô ấy đã luôn sưởi ấm cho tôi trong những ngày lạnh giá; nhưng có người, chỉ như 1 giấc mơ đẹp, khi người ta tỉnh dậy, 1 chút luyến tiếc, 1 chút ngọt ngào, và có lẽ, có thêm 1 chút đắng cay nữa, nhưng giấc mơ sẽ mãi chỉ là giấc mơ.

Có người nói, họ hiểu tại sao tôi yêu Arsenal đến vậy.

Có người nói, cái cách tôi hoài niệm quá khứ, cái cách tôi yêu quá khứ, khiến chẳng cô gái nào dám yêu tôi cả.

Có người hỏi tôi, làm thế nào để giữ chặt tay 1 người khác. Tôi không trả lời được, vì tôi sợ làm đau tay người đó. Cô ấy cười, chỉ khi người đó cũng muốn giữ chặt tay anh.

Với tất cả những người đã đi khỏi cuộc đời tôi, chẳng ai muốn giữ lấy tay tôi cả. Và khi tôi hiểu được điều đó, tôi sẽ buông tay. Tôi sẽ mỉm cười để cho cô ấy bước đi. Cô ấy không yêu tôi, không phải là lỗi của cô ấy. Chẳng ai có lỗi cả. Còn nếu vẫn cố tìm ra 1 thứ gì đó để đổ tội, thì cứ đổ tội cho số phận đi. "Mỗi người có 1 số phận". Và tại cái số phận giữa tôi và cô ấy không giao nhau, nên chúng tôi không có nhau trong đời. Thế thôi.

Người ta vẫn sẽ nói tôi là 1 thằng hèn. Tôi thấy tôi giống như 1 thằng hèn, đều không giữ lại tình yêu. Nhưng có sự khác biệt rất lớn, rằng 1 thằng hèn thì không dám, còn tôi, thì tôi không muốn. Tình yêu, với tôi không bao giờ là sự lựa chọn.

Nếu ai bước đi, tôi sẽ để họ ra đi. Nhưng đừng bao giờ nói là vì tôi không giữ. Tôi sẽ cố giữ, nhưng không phải đến cùng.

Có lần tôi nói về 1 hòn đá thần kì, hòn đá mà chỉ cần chạm tay vào, sẽ quên đi tất cả. Có lần tuyệt vọng, tôi muốn chạm vào hòn đá ấy. Nhưng khi hòn đá ấy cất tiếng than thở, "Lại thêm 1 kẻ ngu ngốc không biết sống cuộc đời duy nhất của mình sao cho có ý nghĩa", thì tôi lại thu tay về.

Lúc tuyệt vọng, tôi đã quên. Tôi chỉ có 1 cuộc đời duy nhất.

Sự duy nhất tạo nên giá trị của cuộc sống. Tạo nên giá trị của bất cứ thứ gì quí giá. Tạo nên giá trị của sự lựa chọn. Tạo nên cả giá trị của tình yêu.

Không ai chỉ có 1 tình yêu trong đời. Sự duy nhất nằm ở tính thời điểm và cơ hội. Tôi và họ, chỉ có 1 cơ hội duy nhất để yêu nhau, và khi họ bước đi, tôi, dù phũ phàng, dù tàn nhẫn, cũng không cho họ cơ hội thứ 2.

1 thoáng tôi nghĩ về số phận của mình. Có người nói, anh giống như 1 cơn gió, mang hạnh phúc đến cho người khác, nhưng rồi anh cũng đi thôi. Có người nói tôi giống như 1 đứa trẻ, khao khát nhưng chối bỏ tình yêu.

Thế nào cũng được. Với 1 kẻ như tôi, thì cứ bước đi về phía trước đã.

1 nhận xét:

  1. có rất nhiều người ở bên cạnh và cổ vũ b mà!!! hãy cố lên. đừng đi tìm hòn đá, hãy tìm một nơi yên bình và nghĩ đến những người thương yêu b

    Trả lờiXóa