Blast :

Phía trước là bầu trời...

QuickComments



Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

Đang yêu - từ blog của 1 người bạn lạ.

Đang yêu - từ Blog của 1 người bạn lạ.

Mỗi lần trở về với Đà Lạt, tôi lại thấy mình mê đắm đi một chút. Kiểu say mê theo từng lần gặp gỡ. Chỉ muốn ngồi yên mãi ở những góc quán cà phê nhỏ bé, chỉ để lặng lẽ ngắm mọi người xung quanh chuyện trò rỉ rả. Hay lang thang dọc những con dốc quanh co, quanh co se lạnh, có các cô thiếu nữ má hồng môi đỏ hây hây. Hoặc chạy xe trên đồi thông vắng, cảm nhận sự bình yên khiêm nhường từng mái nhà đứng nép bên sườn dốc.


Nắng Đà Lạt lao tao.
Gió Đà Lạt hiền lành.
Lạnh Đà Lạt dịu dàng.
Mưa Đà Lạt cũng nhỏ nhẹ như cô gái dạ thưa.


Bởi vậy, mà tôi nghĩ, tôi đang yêu Đà Lạt, chỉ sau Sài Gòn.


Sài Gòn có gia đình tôi. Có sự nghiệp tôi theo đuổi. Có chốn đi về. Và nhiều hoài bão đang chờ bay lên...



Tôi yêu Sài Gòn theo một cảm tình của người "sống với nhau lâu, thì thành nghĩa", chứ ban đầu, chẳng say mê yêu đương gì, thậm chí còn cảm thấy ghét mảnh đất xô bồ, ồn ã đó. Người đông, nắng nóng, xe cộ, đường sá loằng ngoằng, giọng nói khó nghe. Rồi sống riết thành quen, cho đến khi, chạm được "mùa đông" của Sài Gòn thì thấy phì cười, vì cái kiểu "mùa đông" sao mà dễ thương quá. Đáng nhẽ, chỉ lành lạnh chút chút thôi, thì người Sài Gòn đã như đám rùa già vội rụt hết cả cổ lại trong đám khăn áo um sùm, người người suýt soa với nhau, rủ nhau mặc cả mớ áo ấm to sụ. Lúc đó, thì tôi hiểu, hóa ra, cái mảnh đất "dữ như hùm", "cứng như thép", tham vọng ngút trời này cũng có lúc khóc nhè như trẻ con, õng ẹo như trẻ con, mắc cỡ như trẻ con.


... Rồi lúc chạm được vào cái khoảnh khắc mùa thu Sài Gòn nữa. Chao ôi, tôi đã từng đứng ngẩn người, há hốc mồm trước một con đường ngút ngát những hàng me lá non tơ, lặng lẽ trong mưa. Mà mưa bụi nhé, chứ không phải là mưa rào quán tính đâu. Rồi những chiều gió lộng, rồi những sáng trong lành, Sài Gòn cứ yên ả, bình thản mà làm xao xuyến lòng người như thế, mà không cần biết mình đã làm chết bao kẻ đắm say như thế.



... Rồi những chiều mùa hè thẳng đứng, tôi ngồi duỗi chân ở góc Coffee Bean tấp nập, nhìn giao lộ đông đúc, nắng vàng như rót mật vào vỉa hè, chiếu xiên khoai lên nóc nhà thờ cho đến lúc đường phố tối om và ánh đèn đường bật sáng, cũng là lúc những cây nến nguyện cầu dưới chân Đức Mẹ Maria được thắp lên. Tôi không thể nào cưỡng được hương cappuccino thơm lừng trong một không khí như vậy, nên cứ để hồn neo mãi đấy những lúc đi về.


... Rồi sau khi chạm, là lòng yêu thương cũng được đầy lên. Sống riết thành "thương" lắm. Cái giọng Sài Gòn cũng thành thương thành nhớ, đến độ nghe giọng Bắc lại không thấy thích nữa, cứ ước ao mình tập nói được giọng Sài Gòn, mà tập hoài, tập hoài không được, đành phải chờ người Sài Gòn nói cho mà nghe.


Ôi, sao cứ hay xiêu lòng như vậy.
Để cứ phải thêm những ước mơ cho cuộc đời mình.
Nghĩ bụng, con người thật khổ. Mà khổ vì ai? Vì bản thân mình chứ vì ai. Cứ "tham, sân, si" đầy lên mãi trong lòng, trong cõi sống, để đuổi theo, để toan tính, để hứng khởi, để khát sống, khát yêu, để mỗi lúc "nản với cái cuộc đời" quá, lại có điều mà nghĩ suy, níu lại.


Thôi thì, cứ yêu đi. Sống cho tình yêu đi, cho đam mê đi.
Còn mọi chuyện khác, cái chết, sự chán nản, sự mệt mỏi, cứ gác lại đấy - "Để mai tính!".

http://camtamduongnu.blogspot.com/2010/09/ang-yeu.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét